Tuyệt vọng
Các mẹ cho em bán than tí nhé, chuyện của em hơi dài với lại e viết văn không hay lắm các mẹ bỏ qua cho e nhé
Em năm nay 25t kết hôn từ năm ngoái và hiện tại con gái đã được tròn 1t. Nếu bs ko bảo cưới thì em cũng ko biết 2 đứa đã đi đến đâu rồi. Em và ck quen nhau từ năm 2014, từ lúc quen ck cho đến lúc sắp cưới em chưa bao giờ đòi hỏi ck bất cứ cái gì vì bản thân không tốt và gia đình cũng không khá giả gì, nói thẳng là nghèo. Quen nhau từ hồi a còn là sinh viên nên ngày lễ hay sinh nhật gì a cũng chưa bao giờ mua cho e được 1 món quà. Em thì nghĩ có hay không đều không quan trọng, quan trọng là a vẫn thương e. Sau khi học xong và có việc làm a hứa sẽ mua cho e 1 món quà, a nhận lương và hết tháng a nói với e rằng a hứa mua quà cho e mà a quên. Em cũng k để tâm làm gì. Ít lâu sau a có kể chuyện ba a đi đánh bài thua mấy trăm triệu, mẹ a phải bán đất để trả cho ba, có nói với e nếu sau này a cưới em mà ba mẹ a ko có gì cho 2 đứa thì e có chịu ko? Tất nhiên là e chịu chứ, và nói thêm với anh là nếu a biết chăm chỉ làm ăn thì bao nhiêu cũng có. Qua hết năm này năm khác, em hỏi a sao k dẫn e về nhà chơi thì a tl a chưa rảnh. Đến Tết năm 2017 mới đưa e qua nhà ăn tất niên, sau đó có nghe a nói là mẹ a ko thích em, vì em ko có cv ổn định. Lúc đó e k biết nói gì hơn, chỉ khóc và nghĩ nếu k đến được với nhau thì bao nhiêu năm qua em chờ đợi là vô nghĩa. Nhưng a vẫn an ủi em, nói là nếu a muốn thì ko ai cản được. Bây giờ Em ước gì sau hôm đó 2 đứa kết thúc đi thì giờ em đã ko viết lên đây những lời này. Sau khi 2 đứa cưới nhau, e vẫn đi làm bt, a cũng vậy. Cứ sáng sớm vk dậy đi làm thì ck chưa dậy, tối vk đi ngủ rồi thì ck chưa đi làm về, có hôm vk ck chỉ nhìn đc mặt nhau tí thôi, hôm nào a k đi làm thì đi chơi có hôm không về nhà nữa. Vk bầu bí ở nhà chỉ ôm mặt khóc, đến lúc bầu to đi khám bs chẩn đoán doạ sinh non, 1 mình e trên viện không người thân, phòng 8 giường thì có 7 cặp vk ck, còn mình e nằm đó, có người hỏi người nhà em đâu sao không thấy ai, chỉ cười rồi nói nhà em ai cũng bận cả ko lên đc. Xuất viện được hơn tuần thì e sinh bé, lúc e đau đẻ thì ck đi nhậu say sưa với bạn, về thấy vk đau hỏi vk có đi viện ko xong lăn ra ngủ. Phải gọi con em ck về đưa đi viện, may mắn là vừa lên viện là e sinh luôn. Có con rồi em vẫn ko bỏ suy nghĩ a sẽ bớt chơi và chăm lo vk con, nhưng vẫn cứ ko bỏ đc, đi chơi lâu lâu lại ko về nhà, nói chuyện với mẹ ck thì lại bị chửi là ck đi làm phải cho ck đi chơi nữa. Nhiều lần như vậy e trở nên khó chịu, không biết nói cùng ai, nhiều khi ấm ức nước mắt cứ tuôn ra. E lấy ck xa, ko bà con họ hàng, không a chị e thân thích gì cả. Nhiều lúc muốn gặp a chị để nói ra nỗi niềm của mình mà không được.
Gần đây ck e liên tục đi chơi ko về, hỏi thì nói do tính chất cv, nhậu nhẹt xong ngủ lại nhà bạn luôn. Mấy lần trước e chỉ ko nc vài hôm rồi sau đó lại đâu vào đấy. Gọi điện thì nói sao gọi nhiều, đi rồi chút nữa có mặt ở nhà là đc. Bây giờ em cảm thấy giữa vợ ck em có 1 khoảng cách rất lớn, nhiều lần dặn ck về sớm để ngồi lại nói chuyện nhưng thái độ ck lại rất thờ ơ. Có đôi lần e nghĩ đến chuyện li hôn để giải thoát, nhưng nghĩ đến con là em lại thương, có hôm nghĩ rằng nếu cha mà ko có tgian chơi cùng con thì làm sao có tình cảm đc, nhất quyết tìm mọi cách để giải thoát, nhưng ko hiểu sao vẫn chưa được. Có phải vì em mù quáng quá, tự hi vọng ngta sẽ thay đổi, thương họ quá nên giờ e là người bị tổn thương hay không?
Giờ em phải làm sao đây các mẹ, single mom có ổn hơn là sống với 1 người vô tâm không các mẹ?
4 32
Thảo luận