"YÊU NHAU ĐẾN ĐẦU BẠC RĂNG LONG LÀ ĐIỀU ANH KHÔNG BAO GIỜ HỨA SUÔNG" Ngay trước cửa ngõ nhà mình. Ông chở bà trên chiếc xe đạp cóc cách, không quên dặn: - Bà ngồi cho chắc vào, ngã đấy nhé. - Biết rồi, tôi có phải trẻ con nữa đâu mà lần nào cũng dặn. - Trẻ con nó ngồi ngã không sao, chứ bà ngã là tôi mệt lắm đấy. Ông bà lại cười khà khà. Đèo nhau chầm chậm trên chiếc xe đạp cũ. Nhìn theo thấy thi thoảng chắc vì đèo nặng nên tay lái ông loạng choạng. Nhưng chưa ngã phát nào trộm vía. Cuộc sống này đáng yêu thực sự. Con người ta khi trưởng thành khát khao nhiều điều. Muốn có tiền tài, địa vị, muốn có danh tiếng. Nhưng những thứ ấy đến cuối đời cũng hóa thành hư vô hết. Tìm được một người mà lúc mình yếu mệt, ốm đau, bệnh tật vẫn luôn bên cạnh, đó mới là khó và đáng trân quý. Yêu nhau thì dễ, thương nhau mới hiếm. Yêu đương nồng cháy tán tỉnh đắm say đến khi về sống chung cơm không lành canh không ngọt là đường ai nấy đi. Tự hỏi cần phải thương nhau đến nhường nào mới có thể nắm tay nhau đi gần hết cả cuộc đời?

12 1

Thảo luận

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
05/23/2020 07:05 Trả lời