Mỗi lúc buồn chỉ biết lên đây tâm sự chứ cũng không dám nói với ai. Bạn bè thì không có, mà đúng hơn là không dám để họ biết rằng mình không hạnh phúc, sợ họ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Bố mẹ thì sợ họ sẽ buồn vì con cái, nên cuối cùng chỉ biết tự gặm nhắm nỗi buồn của mình.
Ông ck em nó vô tâm đến cùng cực luôn ạ, nhiều lúc em nghĩ hay vì không thương em hay em chưa phải là người mà ông yêu, ông muốn che chở.
Vì em ở trọ, mà ở đây có nhiều hộ gia đình nhỏ như bọn em ấy. Có anh ck kia khiến em ngưỡng mộ chị vk vô cùng. Nếu vì phải đi nhậu sẽ mua đồ ăn về cho vợ, xong xuôi rồi mới đi. Còn ck em thì hí ha hí hửng chuẩn bị và đi luôn, không thèm hỏi xem vợ sẽ ăn gì chứ đừng nói là mua về. Em nhắc khéo rằng anh không hỏi vợ ăn gì à, thế mà ông lơ luôn. Tủi vô cùng các chị ạ.
Còn chưa bao giờ chở vợ đi chơi cho khuây khoả, vì nhác vì ở nhà nằm ngủ sướng hơn.
Còn vô vàng thứ mà nghĩ lại là ứa nước mắt.
Không muốn so sánh nhưng thực sự nhìn ck người ta ham quá các mom à
5 35
Thảo luận