Vài hôm trước có một bạn hỏi tôi nghĩ như thế nào về việc yêu xa. Thật tâm với tôi yêu xa hay yêu gần thì đáp án cũng chỉ có một mà thôi. Hoặc là bạn đến với bến bờ hạnh phúc hoặc là bạn đón nhận tổn thương. Tình cảm trên đời này chính là như vậy. Nhưng có một điều tôi dám chắc rằng để 2 người cùng nắm tay nhau xây dựng lên một mối tình trong đó không thể thiếu niềm tin. Và yêu xa lại càng cần nhiều hơn gấp bội lần niềm tin ấy. Tôi nói bạn chấp nhận yêu xa như chấp nhận mình chơi một canh bạc thì có được không? Vì một số lý do bất đắc dĩ nào đó mà hiện tại bạn đang trong hoàn cảnh yêu xa thì quả thật đó là điều thiệt thòi, chẳng mấy dễ dàng gì khi mà hiện tại trên các trang mạng, có phương tiện truyền thông đang đưa lên hàng ngày, hàng giờ việc người mình thương “cắm sừng”, lại càng làm cho việc yêu xa khó thêm phần khó. Tình cảm có được chúng ta phải xây dựng từ một quá trình dài, niềm tin ta dành cho đối phương không phải ngày một ngày hai mà thành được. Nếu lỡ một trong 2 không vượt qua được khoảng cách địa lý, không vượt qua được cám dỗ cạnh bên thì niềm tin bị đánh mất, tổn thương cho người ở lại càng đậm sâu hơn. Để rồi chẳng thể tin thêm một ai được nữa. Yêu xa là một thử thách giúp tình cảm thêm hương vị và đó cũng là cách để cả 2 người trân trọng những phút giây khi ở cạnh nhau hơn. Cảm giác khi đứng ở sân ga chờ gặp người thương sau bao tháng ngày xa cách nó khó có thể nào diễn tả thành lời được, đâu đó khoảnh khắc ấy chỉ có những giọt nước mắt của hạnh phúc mới thấu hết được tình cảm của một cuộc tình. Cảm giác tủi thân kinh khủng khiếp khi một ngày dài ta đắm chìm với công việc, áp lực từ mọi phía ập đến, bước ra đường sau giờ tan ca chỉ muốn chạy đến cạnh người mình thương, ôm chầm lấy họ để nghe câu vỗ về bên tai “ hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi thôi”, nhưng đó cũng chỉ là trong suy tưởng cả bản thân mà thôi. Yêu xa chấp nhận tất cả phải một mình bởi người thương cũng đang làm việc vất vả cho tương lai 2 người mà. Yêu xa thiệt thòi lắm chứ, những câu yêu thương, những lúc nhớ chỉ được thấy nhau qua chiếc màn hình lạnh tanh. Đôi khi câu “tôi nhớ em” muốn nói ra nhưng rồi lại nghẹn đắng nơi đáy cổ rồi thôi. Bởi không muốn thấy cả 2 phải khó xử, phải suy nghĩ, bởi cuộc sống ngày kia cũng đủ vất vả và nhiều việc phải lo rồi. Chúng ta đã xa nhau được bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Cứ thế đếm từng ngày trôi qua để mong đến ngày gặp được đối phương, phút giây chờ đợi ấy nó hạnh phúc làm sao, mang trong đó là bao thương nhớ, bao niềm hy vọng tương lai. Nhưng cũng có đôi khi lại sợ, sợ một ngày người kia biến mất khỏi cuộc đời mình không một lý do, sợ mối tình này sẽ không có ngày mai, sợ tuổi trẻ này ta phí hoài vì một người chẳng đáng. Tôi thiết nghĩ chuyện yêu xa hay yêu gần cũng giống như nhau mà thôi. Chỉ cần cả 2 đặt niềm tin, biết trân trọng và vì nhau thì chuyện xa gần không phải là vấn đề nữa. Tình yêu nào cũng có những thử thách cả, nếu vượt qua được thì viên mãn còn ngược lại không vượt qua được thì là thương đau. Cuộc tình của mỗi người là một câu chuyện khác nhau, đừng nhìn vào đau thương của người khác mà e dè trước tình cảm của mình, cũng đừng nhìn hạnh phúc từ ai khác mà so sánh với tình yêu của bản thân. Cuối mỗi cuộc tình là thương hay là đau, là nụ cười hay là nước mắt âu cũng là do duyên phận ở đời của mỗi người. Chính vì lẽ đó chuyện yêu xa hay gần chẳng còn quan trọng nữa rồi. Chỉ mong những ngày còn nắm tay đi cùng nhau thì hãy hết mình với tình cảm này một cách chân thành nhất. Tôi cũng vậy và người cũng thế! Hãy yêu như chưa từng được yêu, hãy thương nhau khi còn có thể. #tamsu #nhatkigapo

4 1

Thảo luận

Yêu xa thì thiệt thòi hơn có những lúc mệt mỏi muốn chăm sóc nhau cũng không ko được nhiều khi cũng buồn
05/14/2021 09:05 Trả lời