hình ảnh của Cha. tôi là một đứa con hoang đàng quên mất cả cha mình. Khi tôi đi trên con đường bằng phẳng, cha đã phải đi con đường gập ghềnh sỏi đá để kiếm tìm từng bữa ăn cho tôi. Lúc cha về nhà, đôi bàn tay thô ráp vì đã đổ mồ hôi cả ngày trời, khi đó trong lòng tôi thật có lỗi vì... không yêu thương cha. "con có mệt không? con ăn gì không?", cha luôn hỏi thăm tình hình sức khỏe của các con, dù các con đang ở bất cứ nơi đâu. Điều mà tôi từng làm giỏi nhất, đó chính là che giấu cảm xúc, cớ sao bây giờ những lời quan tâm từ cha khiến con rơi nước mắt đến như vậy. Khiếm Khuyết.

0 0

Thảo luận