Nếu như một số ngành nghề khác, ngày Tết, ngày lễ được nghỉ trọn vẹn với gia đình, con cái thì ngành y phải gạt bỏ tình cảm cá nhân lại phía sau để tập trung đi trực. Họ đặt sức khỏe, sự an nguy của người bệnh lên trên hết.
Các bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch.
Nếu như một số ngành nghề khác có hẳn kỳ nghỉ hè thì ngành y lại càng phải xông pha hơn. Họ luôn sẵn sàng ứng cứu những nơi nào cần đến họ.
Nếu như một số ngành nghề khác, khi có dịch bệnh nguy hiểm như SARS, COVID-19... được khuyến cáo tránh xa những nơi có nguy cơ cao lây bệnh, họ chủ động phòng tránh, thậm chí được nghỉ. Còn nhân viên y tế thì sao? Họ phải đối mặt với dịch bệnh, phải lao vào tâm dịch, phải trực tiếp chăm sóc và cứu chữa cho người bệnh biết là hiểm nguy, thậm chí có thể phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình nhưng vì nhiệm vụ, vì trách nhiệm và nghĩa vụ đã mang trên đôi vai mà họ vẫn phải sẵn sàng lao vào để cứu chữa người bệnh, trừ những lý do bất khả kháng.
Nghề y luôn đòi hỏi sự chính xác, tinh thần trách nhiệm cao và sự hy sinh tình cảm cá nhân. Có những lúc (vợ) chồng, con ốm cũng đành gạt sang một bên, phó mặc cho người thân, cho thầy cô để đến với người bệnh hoàn toàn xa lạ nhưng đang cần đến họ hơn. Có những việc lo lắng, buồn phiền nhưng đã đến phiên trực đều phải để lại phía sau để tập trung cho công việc... Thế nhưng, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ không may xảy ra, nhân viên y tế bỗng chốc trở thành tội đồ trong mắt một số người.
Những ngày này, Việt Nam và cả thế giới đang căng mình để đẩy lùi một căn bệnh lạ, nhân viên y tế hơn ai hết càng ý thức rõ trách nhiệm của mình với cộng đồng. Họ động viên nhau giữ sức khỏe, giữ vững tinh thần lạc quan, luôn giữ cái đầu lạnh và trái tim ấm nồng để không lùi bước trước dịch bệnh nhưng luôn sẵn sàng vì người bệnh mà dấn thân. Họ nói với nhau về những kế hoạch ứng phó nếu dịch bệnh chưa chịu lui, họ sắp sẵn đồ dùng cá nhân để khi cần là lên đường. Họ sẵn sàng làm những tình nguyện viên nếu cần huy động... Có những con người đang làm những công việc thầm lặng nhưng rất lớn lao, họ không muốn nói nhiều về mình. Khi được xin chụp chung tấm ảnh, họ nhắc đừng viết gì về họ, đừng đưa họ lên báo chí hay mạng xã hội. Còn nhiều, nhiều lắm những con người đáng trân trọng như thế chưa có dịp được nhắc đến... Tôi tự hào vì được là đồng nghiệp của họ!
Phạm Bích Trang (Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương)
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!