Phút chạnh lòng...

Thời sự - 04/26/2024

Đêm qua, tôi mổ cho một bà cụ 91 tuổi. Bà cụ được chẩn đoán tắc ruột cơ học. Lúc giải thích tình trạng bệnh cho người nhà, mình gặp phản đối dữ dội. Người nhà yêu cầu phải ký cam đoan rằng: Bệnh nhân mổ phải 'đạt yêu cầu', có nghĩa là phải tốt đẹp 100%, họ mới đồng ý mổ.

Người nhà bệnh nhân cho rằng, bệnh viện 'lừa' họ, rằng bệnh nhân già yếu như thế mà cứ thế mang đi mổ, muốn làm gì thì làm à... Lúc đầu họ còn xưng hô 'anh - tôi', sau đó là 'mày, chúng mày - tao'. Người nhà bệnh nhân không còn trẻ, nhưng mình và các đồng nghiệp đã cố gắng giải thích gần một tiếng đồng hồ mà họ vẫn giữ thái độ khăng khăng như vậy, dù mình đã nói hết nhẽ. Chắc có lẽ do mình giao tiếp không khéo hoặc có lẽ do mình còn trẻ, họ không tin tưởng... Sau đó, mình phải mời trực lãnh đạo bệnh viện xuống tận nơi làm việc và giải quyết. Lại giải thích gần nửa tiếng đồng hồ nữa, người nhà mới đồng ý cho mổ.

Phút chạnh lòng...

Các bác sĩ phẫu thuật luôn phải đối mặt với nhiều rủi ro.

Sau mổ, kiểm tra thấy có rất nhiều bã thức ăn trên một đoạn ruột dài khoảng gần 1m, lổn nhổn nhiều cục kích thước khoảng 3 - 4cm, lớn nhất chừng 5cm gây tắc ruột ở bệnh nhân. Có cả bã thức ăn dạ dày... Ca mổ thành công. Rời phòng mổ, mình giải thích tình hình bệnh nhân với hơn chục người nhà. Sau có một người nhà dúi vào túi áo mình một phong bì... Mình đã từ chối. Cái mình cần là một lời xin lỗi mà không ai trong số người nhà bệnh nhân nói được.

Sau này, có người bảo mình: 'Bệnh nhân đã nhạy cảm thế, mổ làm gì, sao không chuyển tuyến điều trị?'. Mình chỉ cười. Cũng đúng, chả ai muốn ôm rơm rặm bụng. May mắn ca mổ tốt đẹp, bệnh nhân ra viện, chả ai bảo sao. Nhưng nếu bệnh nhân có vấn đề biến chứng, người chịu trách nhiệm chính là người mổ, sau đó mới đến những người khác.

Mình cũng sợ, cũng 'chùn' chứ, nhưng cái gì cần làm và nên làm thì vẫn phải làm... Mình cũng không thể trách người bệnh, bởi họ có bệnh nên phải vào viện để điều trị. Mình cũng không trách người nhà, bởi trong lúc quyết định những điều quan trọng, người ta rất dễ mất bình tĩnh. Đã chấp nhận làm nghề y là phải chấp nhận những điều như thế. Có những người rất lịch sự, nhưng cũng có những người có thái độ rất không tốt. Làm là sẽ phải thích nghi với mọi loại người mà thôi. Chỉ là có lúc mình cũng cảm thấy hơi chút chạnh lòng...

Có lẽ mọi người nghĩ các bác sĩ thích đi mổ lắm... Trước đây, đúng là mình muốn đi mổ thật. Làm để nâng cao tay nghề, làm để cứu bệnh nhân. Cảm giác đấy nó thật sự nguyên thủy và đơn thuần. Nhưng dạo gần đây, mình rất ngại đi mổ...

Thêm vài ca mổ nữa, đến hơn 4h sáng, mình mới ra khỏi phòng mổ. Chưa lần nào thấy thực sự mệt mỏi như vậy...

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!