Ước mơ nhỏ bé

Thời sự - 11/24/2024

Tôi chọn ngành y chỉ vì lời hứa với người cha bệnh tật... Hơn 20 năm trước, chỉ sau một giấc ngủ, đôi chân của cha mất hoàn toàn cảm giác và nằm bất động một chỗ.

Biết bao lần cha tôi tìm đến cái chết như một sự giải thoát, biết bao đêm mẹ tôi ôm con mà khóc, khóc cho số phận đau thương, khóc cho cái sự nghèo không tiền chữa bệnh. Rồi chính trên đôi chân tật nguyền ấy, cha đã cùng tôi bước vào cánh cổng 217 Hồng Bàng (TP.HCM) - nơi có giảng đường Y khoa trong những giọt nước mắt của niềm vui sướng đến tột cùng. Và chính những bài học đầu tiên ở giảng đường ấy cũng là lúc tôi đã phát hiện ra mẹ tôi mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo...

Trải qua quá trình điều trị hơn nửa năm, đã hàng trăm lần ra vào Bệnh viện Ung bướu, nhiều lần mẹ tôi muốn chết đi vì không chịu nổi tác dụng phụ của thuốc hóa trị. Nhưng rồi cũng vượt qua sau bao nhiêu cố gắng hòa lẫn với bao giọt nước mắt, bao lần sợ hãi... Những tưởng sau 5 năm bình yên, mẹ tôi sẽ thoát khỏi bản án tử hình của căn bệnh ung thư quái ác thì sau 1 tháng kể từ ngày tôi chính thức trở thành bác sĩ nội trú chuyên khoa ung thư, tôi lại phát hiện mẹ mình đã chuyển sang giai đoạn di căn xa.

Ước mơ nhỏ bé

Khác với tôi cách đây 5 năm, là cậu sinh viên năm thứ hai, tôi khóc trong sợ hãi. Bởi giờ đây khi là bác sĩ ung thư, tôi hiểu được rằng mình đã cố gắng hết sức... Âu cũng là số phận đã an bài, ta có cố trốn chạy thì cũng không thoát được khi mà thử thách hiện hữu, có chăng ta chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, đến lúc ta quá mệt thì đành nằm xuống trở về với đất mẹ, ta chợt mỉm cười vì ta đã từng được sống trên cõi đời tươi đẹp này, ta có những người mà ta thương yêu.

Đã 5 năm cho một lời thề nguyện sẽ trở thành bác sĩ chuyên khoa ung thư, tôi chẳng dám làm một điều gì quá to lớn, mà chỉ có một mong ước được khóc cùng bệnh nhân, được nắm tay họ khi họ trút hơi thở cuối cùng. Suốt 5 năm miệt mài học tập và bị ám ảnh bởi hai chữ 'ung thư', tôi ám ảnh những căn bệnh quái ác đến nỗi không dám đi ngang con đường Nơ Trang Long, vì ở đó có Bệnh viện Ung bướu... Nhưng rồi tôi vẫn chọn chuyên khoa ung bướu. Chỉ sau 3 ngày làm việc ở Bệnh viện Ung bướu, tôi đã khóc như một đứa trẻ vì cảm thấy quá bất lực. 'Xin bác sĩ hãy ráng cứu để cho tôi được chết tại nhà' - là tâm nguyện cuối đời của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều với lời cầu xin ấy. Suốt 2 ngày ăn uống không nổi để suy nghĩ liệu con đường mình chọn có đúng không?

Giờ đây, hằng ngày phải đối diện với hàng trăm bệnh nhân mang trong mình căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Mỗi một bệnh nhân đã, đang và sẽ chiến đấu với căn bệnh ung thư như một chiến binh dũng cảm. Ở đây, mỗi bệnh nhân họ biết được khi nào cái chết đến, họ cố gắng trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời hoàn thành những tâm nguyện của mình. Ở đây, nơi niềm hy vọng không bao giờ tắt. Ở đây, nơi tôi cảm thấy vui khi bệnh nhân khỏe hơn, nơi tôi gửi gắm niềm hy vọng của một người bác sĩ ung thư - cố gắng làm hết sức những gì tốt nhất cho bệnh nhân của mình...

BS. Trần Hoàng Hiệp

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!