Chị Nguyễn Thị Thu An (26 tuổi, hiện đang sinh sống tại TP. Hồ Chí Minh) vừa trải qua hành trình vượt cạn lần thứ 2 vào ngày 9/5/2016 vừa qua. Điều đặc biệt là lần sinh nở này chỉ cách lần sinh bé lớn Nguyễn Tấn Đạt (tên thường gọi là Cốm) 20 tháng, trong khi đó lần đầu chị đã sinh mổ, còn lần này là sinh thường.
Cũng giống như rất nhiều người mẹ khác, mang bầu hai bé quá gần nhau, chị vô cùng lo lắng cho việc chăm sóc hai bé yêu của mình. Và thêm một mối lo ngại khác đó là lần đầu chị đã sinh mổ nên khi mang bầu bé Nguyễn An Nhiên (tên thường gọi là Bắp), chị vô cùng lo sợ, không biết vết mổ có bị ảnh hưởng nhiều không...
Nhớ lại lần sinh mổ đầu tiên, chị Thu An vẫn nguyên vẹn cảm giác sợ hãi khi những cơn đau đẻ hành hạ đến cạn kiệt sức lực, và chị lại phải chịu đựng thêm một nỗi đau khi bác sĩ chẩn đoán em bé bị suy thai trong quá trình chuyển dạ nên phải mổ cấp cứu. Đó là chưa kể việc phải nằm hàng giờ cách ly con sau khi phẫu thuật, rồi thời gian phục hồi vết thương.
Dù rất mong mỏi lần thứ hai này được sinh thường như biết bao người mẹ khác, song chị Thu An luôn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiếp tục sinh mổ. Ấy vậy mà điều kì diệu đã đến, chị đã trải qua một hành trình sinh nở hoàn toàn khác.
Ghi lại những xúc cảm của mình khi sinh thường thành công dù chỉ cách lần sinh mổ đầu đúng 20 tháng, chị Thu An mong muốn sẽ tiếp thêm sức mạnh cho các mẹ đang và sắp mang bầu luôn tin vào bản thân, bởi tình yêu con vô bờ bến sẽ giúp các mẹ vượt qua tất cả.
Những dòng chia sẻ đầy xúc cảm của chị không chỉ là liều thuốc tinh thần giúp các bà mẹ có thêm nghị lực vượt cạn mà còn truyền đạt ít nhiều kinh nghiệm đến các chị em chuẩn bị lâm bồn.
Chị Thu An và bé Cốm khi còn nhỏ.
Lần thứ hai sinh con nhưng với mình vẫn là trải nghiệm mới lạ, khác hoàn toàn lần một. Trải qua lần đầu sinh mổ, tất cả mọi người, và cả mình nữa đều mặc định lần tiếp theo sẽ mổ. Kinh nghiệm, tìm hiểu thông tin kỹ lưỡng cộng với theo dõi của bác sỹ, mình đã cố gắng trong chế độ ăn uống để đảm bảo dinh dưỡng thai kỳ, không tăng cân nhiều, ảnh hưởng vết mổ cũ.
Nói thật lòng khi biết có thêm bé nữa, ngoài kế hoạch của hai vợ chồng, mình bối rối rất nhiều, đủ thứ cảm xúc, đến nỗi cứ ba bữa lại kiếm chuyện với chồng.
Hành trình "mang ba lô ngược" của mình lần này vất vả hơn lần 1 rất nhiều, mình nghén nhiều, mệt nhiều và còn trông cả cu nhóc chưa tròn hai tuổi nữa. Hai lần sinh quá gần, lại là sinh mổ lần đầu rồi nên trước khi đi sinh mình rất lo lắng.
Mình rất muốn sinh thường, tập 1 mình đã cố gắng nhưng vì kiệt sức nên phải mổ cấp cứu, cái cảm giác đó ám ảnh mình tới tận bây giờ.
Lần này, mình tìm hiểu thông tin rất kỹ, chuẩn bị tâm lý vì biết rằng sinh mổ lần 2 sẽ đau hơn lần 1 nhiều lần. Mình đã lo lắng vô cùng, sợ đi lâu con trai lớn ở nhà vắng mẹ sẽ khóc, sợ đau lâu không chăm sóc hai con được...
Mình đi khám lần cuối khi thai được 39 tuần, bác sỹ chỉ định cho mổ ở bệnh viện An Sinh. Sau khi về bàn bạc với chồng, mình quyết định sinh ở Từ Dũ vì gần nhà hơn và cũng muốn yên tâm hơn.
Nhưng có một quyết định mà mình cho là vợ chồng mình lì và liều lĩnh đó là đợi đến khi có dấu hiệu chuyển dạ mới nhập viện, điều này không được bác sỹ khuyến khích vì sợ ảnh hưởng vết mổ.
39 tuần 5 ngày, hôm ấy là sáng chủ nhật, ngủ dậy mình thấy lâm râm đau bụng. Mình vẫn dậy và nấu cháo tim hạt sen ăn sáng như thường lệ. Xong, vợ chồng mình cũng vẫn cafe sáng cuối tuần ngoài sân như mọi khi.
Lúc này bụng đau nhiều hơn, mình bảo chồng con gái muốn ra rồi, thế là mình đi tắm gội sạch sẽ, chuẩn bị đồ đi sinh. Chồng mình cũng sẵn sàng, lấy xe máy chở mình ngắm phố phường trên đường đi đẻ nữa.
Vô nhập viện, làm thủ tục y chang lần 1, hai vợ chồng mới ngã ngửa, cứ ngỡ vô sinh mổ đăng ký rồi chờ vô phòng mổ. Trưa hôm đó, mình ở khu sản A, chờ được lên phòng sinh. Mấy cô bác sỹ trực nói với mình là: 'Sao phải mổ, lý do mổ lần trước khác lần này cơ mà, em sinh thường được thì cứ sinh chứ!'.
Ôi mẹ ơi, nghe vậy thôi là mình muốn khóc vì hồi ức tập 1 lại quay về, đau đẻ không được rồi phải mổ, sinh xong đau hai cái dồn lại chỉ muốn chết.
Gọi cho bác sỹ khám, bác bảo ráng chờ đi vì hôm nay chủ nhật, chị không trực không giúp được. Xong phim, hai vợ chồng vật vờ chờ, mà mình thì cứ đau bụng. Ăn trưa xong, nghỉ ngơi cũng chẳng được vì cứ đau bụng, qua khám thì các cô bảo chưa sinh được. Mình ghét nhất cái đoạn chờ sinh này.
Cả tối mình cứ đau suốt, đứng lên đi lại, tám linh tinh với mấy mẹ bầu từ trong phòng ra hành lang cho quên đau mà cũng không khá hơn.
Mãi tới khi 1h sáng, đau quá mình lại lên buồng khám thì cô bác sỹ trực bảo mình mở 3 phân rồi, lên phòng sinh. Mình bảo muốn sinh mổ nhưng cô buồng trực lại nói là sinh thường không được mới mổ vì không thấy bác sỹ chỉ định mổ.
Thôi xong, lúc này thì phải liều thôi. Rút kinh nghiệm lần trước, mình chọn sinh dịch vụ gia đình, chọn bác sỹ mình theo khám, tới đâu thì tới.
Bé Bắp đã chào đời khỏe mạnh bằng con đường sinh nở tự nhiên, dù chị Thu An sinh mổ con trai đầu trước đó chỉ 20 tháng.
Lại khám, mở được 4 phân, mình được cho lên bàn sinh lúc 2h sáng, những cơn đau vật vã bắt đầu. Mình nhớ lại những gì mình đọc và cả kinh nghiệm lần trước, giữ bình tĩnh, hít thở sâu cho qua cơn đau.
Công nhận là mình khó sinh, đau hoài mà mãi chưa sinh, cứ khám cứ đo tim thai. Khi mở được 6 phân là lúc muốn kiệt sức rồi. Lúc này hình như 6g sáng, mình đau, đói, mệt rã rời.
Lo lắng và sợ hãi vô cùng, khi đó mình nghĩ lịch sử lặp lại rồi, chuẩn bị ký giấy đi mổ vì không thể chịu được nữa. Thế rồi, cô bên cạnh sinh em bé sau khi chích thuốc đẻ không đau, nhìn qua thấy em bé nằm trên ngực mẹ ấm áp và bình yên lạ, lại nghĩ ai cũng làm được sao mình lại không?
Rồi lại tiếp tục hít thở (lúc này được gắn ống oxy để thở). 7h bác sỹ có mặt, mình thấy có động lực hơn. Bác khám xong bảo, em cứ rặn. Mình làm theo nhưng mãi chưa thấy con ra. Một lát sau, có thêm mấy bác sỹ tới cùng đỡ sinh.
Nằm trên bàn, nghe một bác nói là không rặn nữa vì sợ bục vết mổ cũ, ôi, mình lại sợ, chỉ lo con mình làm sao thôi. Bác sỹ nói với mình, ca của em khó, bác sỹ sẽ giúp em để em bé ra.
Nghe bác sỹ nói rặn đi em, hình như sau hai, ba hơi gì đấy mình thấy đau khủng khiếp, giống như bác sỹ nhổ cái cây chôn trong người mình ra. Rồi mình nghe em bé khóc, mấy cô hộ sinh lau em bé rồi đặt lên ngực mình, trời ơi, đúng là cái cảm giác mà mình thèm khát, hạnh phúc vô bờ bến.
Nghe hơi thở con, cảm nhận cả cái dây rốn còn ấm nóng gắn kết mẹ con mình suốt 9 tháng qua... Em bé đươc chậm cắt dây rốn 3 phút sau sinh, da tiếp da với mẹ ngay sau sinh. Mình sung sướng quá nên chẳng còn cảm giác đau nữa.
Đúng là một điều kỳ diệu khi mình sinh thường sau sinh mổ chỉ 20 tháng! Những gì mình không mong đợi nhất lại thường hay xảy ra vào lúc mình không ngờ tới. Với mình, hành trình mang thai và sinh con lần này thật tuyệt vời, mọi thứ tốt đẹp ngoài dự kiến.
Giờ thì mọi thứ ổn rồi, lại tiếp tục hành trình làm mẹ sữa của hai nhóc con thôi. Làm mẹ là một trải nghiệm tuyệt vời nhất và cũng là một hành trình học hỏi lâu dài nhất!
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!