Rơi nước mắt vì bức thư 'ghen tỵ' của một bà mẹ

Nuôi dạy con - 11/24/2024

Lexi Sweatpants là một bà mẹ 'đặc biệt' khi có một cậu con trai mắc bệnh tự kỷ và một con gái mắc hội chứng Down.

Lá thư này cô viết gửi một 'bà mẹ bình thường' để nói lên sự ghen tỵ của cô với những điều giản dị mà cô chưa từng được trải qua cùng các con của mình.

Dưới đây là lá thư của bà mẹ 4 con Lexi Sweatpants:

Tôi đọc những bài chia sẻ của chị hàng ngày. Chị kể lại chuyện dạy con đi bô chẳng hề dễ dàng gì trong khi con gái chị lại nhỏ hơn con gái tôi. Với gia đình tôi thì khác, việc dạy con đi bô dường như ngoài tầm kiểm soát. Và nếu may mắn mỉm cười thì chúng tôi sẽ không phải mất ít nhất thêm một năm nữa để làm chuyện này.

Tôi thấy ghen tị với chị.

Tôi cũng nhìn thấy những cập nhật trên trang web của chị hàng ngày. Tôi biết thật sự rất mệt mỏi khi cùng con chơi từ môn thể thao này sang môn khác, rồi đưa con đi tham gia tiệc sinh nhật bạn. Nhưng con trai tôi lại không thể chơi thể thao vì bé hay trở nên quá khích. Và nó cũng chẳng bao giờ được mời tới các bữa tiệc sinh nhật.

Tôi ghen tị với chị.

Tôi thấy chị ở cửa hàng. Chị trò chuyện vui vẻ với mọi người. Họ nhìn con chị không dưới 2 lần như thể chúng là những nhiễm sắc thể đặc biệt. Chị không hiểu đó là cái nhìn ngưỡng mộ và đôi lúc có chút đau lòng khi nhìn con chị mà họ lại nghĩ về con mình. Lần khác, tôi thấy chị ở trung tâm thương mại với bọn trẻ. Chị chẳng phải lo lắng hay quát mắng vì sợ chúng đi lạc đường.

Rơi nước mắt vì bức thư 'ghen tỵ' của một bà mẹ

Con trai và con gái đặc biệt của bà mẹ Lexi Sweatpants

Và tôi lại gặp chị ở trận đấu bóng rổ của đứa lớn nhà tôi. Đi từ bãi đỗ xe vào sân bóng, chị tự tin hò reo cổ vũ cho con, trong khi tôi ngồi cùng con trai đang trốn sau xe ô tô. Bệnh tự kỷ của thằng bé đã phủ một màu sắc buồn bã cho khoảng cách giữa hai mẹ con tôi.

Chị từng trải qua những giai đoạn đầu đời của con như lẽ tự nhiên, từ những bước con đi chập chững cho tới những tiếng bi bô học nói. Tôi cũng vậy đấy, nhưng để có được điều đó tôi phải dành từng phút, từng giờ chữa chạy cho con, những đêm trắng thao thức và tài chính kiệt quệ. Trong khi chị nói về những giải thưởng mà con chị đạt được thì tôi chỉ nói đến những dịch vụ công ích và làm sao để tránh khỏi kiện tụng. Trong khi chị cố gắng để con vào chơi cho đội bóng của trường thì tôi phải đấu tranh quyết liệt tới cùng để con tôi được đi học.

Và thực sự, tôi ghét bản thân mình. Tôi ghen tị với chị vì những điều quá đỗi bình thường.

Chị không hề có lỗi vì chị không có những đứa con 'đặc biệt' như tôi. Tôi muốn được chứng kiến từng giai đoạn con lớn lên và khoe với mọi người, nhưng tôi không thể. Tôi không biết được cảm giác tuyệt vời như thế nào khi con trai mình dùng hết sức để bò, ngồi và bước đi. Tôi cũng không biết được sự phát triển của trẻ con tuyệt vời đến mức nào khi chúng bập bẹ, 'vẽ' ra thứ ngôn ngữ cho riêng mình, từng chút một, từ ám hiệu nhỏ bằng cử chỉ đáng yêu cho tới âm thanh ngây ngô học nói.

Nhưng chắc chắn là tôi không nhận ra mình đã may mắn thế nào khi có cậu con trai tự kỷ biết nói và cô con gái bị hội chứng Down nhưng vẫn khỏe mạnh…

Giờ đây tôi hiểu ghen tị thật là vô nghĩa, dù đôi khi đó là động lực thúc đẩy nhưng cũng là rào cản  giúp bạn đến với lẽ phải. Tôi nghĩ mình phải đấu tranh với cảm giác này. Nhưng những ngày như hôm nay, tôi lại đầu hàng trước nó.

Bởi vì…

Tôi vẫn ghen tị với chị, một người mẹ vô cùng may mắn!

>> Xem thêm: Cuộc chiến 8 năm của mẹ cứu con thoát khỏi tự kỷ

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!