Tôi đã yêu em từ khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ, nét dịu dàng và sự yếu đuối của em. Em không phải cô gái đẹp nhất nhưng em chính là người mà tôi nguyện từ bỏ tất cả chỉ để có được hai chữ 'hạnh phúc' bên em. Những tưởng mối tình đẹp đẽ bên em kéo dài mãi mãi. Tôi ngỏ lời cầu hôn, em đã từ chối: 'Em rất xin lỗi, nhưng em không thể lấy anh, mình chia tay đi'. Lời nói đó như nhát dao đâm thẳng vào tim, tôi như chết lặng. Tôi chạy theo kéo tay em lại nhưng một lý do em cũng không nói, em bảo chỉ cảm thấy không còn tình cảm. Tôi tìm đến nhà em, người ta nói em chuyển chỗ ở, em đổi số điện thoại, tất cả về em bây giờ chỉ còn lại kỷ niệm.
Bố mẹ tôi mất sớm vì tai nạn giao thông. Anh trai một tay nuôi tôi ăn học. Anh đã làm đủ thứ nghề từ phụ hồ, phục vụ quán ăn cho đến chạy xe ôm. Do bươn chải nên trông anh chín chắn hơn tuổi rất nhiều. Ngày anh vì tôi định từ bỏ học bổng du học 3 năm, tôi đã quyết tâm tự lập, tự đi làm. Năm đó, tôi mới học cấp ba. Tôi cầm tháng lương đầu tiên dúi vào tay anh, vỗ ngực tự hào rằng tôi có thể tự lo liệu cuộc sống, mong anh yên tâm sang nước ngoài học.
Tôi không thể ngờ người em yêu lại chính là anh trai tôi (Ảnh minh họa: Internet)
Đêm đó, hai anh em ngồi nói chuyện đến sáng. Tôi biết đó là ước mơ của anh, là tương lai anh đặt cả hy vọng vào. Trước khi đi, anh để lại cho tôi số tiền lớn rồi nhờ những người quanh xóm trọ cưu mang. Anh mong tôi cố gắng học hành, anh sẽ về sớm. Thời gian anh đi, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Tôi từ bé luôn dựa vào anh, giờ chỗ dựa không còn, tôi lêu lổng suốt ngày đi chơi bỏ cả học.
Ngày về, anh không trách tôi bỏ học mà còn thấy hối hận vì năm ấy anh bỏ tôi một mình. Tôi rất tự hào về anh, anh tôi bây giờ rất thành đạt. Anh mua cho tôi bất cứ thứ gì như bù đắp, tôi vì anh mà cố gắng học tiếp bổ túc để lấy được bằng cấp 3. Ngày đi học đầu tiên, tôi gặp em...
Chia tay em, tôi đau khổ hơn 1 năm trời. Tôi lao vào rượu bia như con thiêu thân, giờ nghĩ lại thấy lúc đó mình thật ngu xuẩn. Nỗi đau của tôi cũng dần nguôi. Một ngày, anh hẹn tôi ra ngoài dùng cơm để anh giới thiệu bạn gái. Tôi mừng khôn xiết. Từ trước đến giờ, tôi chưa hề nghe anh nói có bạn gái. Lúc trước tôi hỏi lý do thì anh trả lời là chưa gặp được người thích hợp.
Tôi bước vào, cảnh tượng khiến tôi tím tái mặt mày. Người con gái dáng hình quen thuộc đang cùng anh tôi cười nói chính là em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như vậy. Em nhìn tôi, tôi nhìn em trầm mặc. Cả bữa cơm, chúng tôi cười gượng gạo, chỉ có anh vô tư. Sau đó em gọi cho tôi. Một năm trời em mất tích, bây giờ em xuất hiện với danh nghĩa là bạn gái anh trai tôi. Bây giờ, em mới cho tôi biết lý do: 'Em xin lỗi nhưng anh không thể cho em bất cứ thứ gì. Em cần anh trai anh vì anh ấy có tất cả. Anh từng nói với em rằng anh có anh trai nhưng em không ngờ chính là anh T'. Từng câu từng chữ như cứa nát ruột gan, tôi hận em sau lời nói đó. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Em nói đúng, tôi chả có gì, đến cả tiền cũng xài của anh trai. Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vô dụng.
Anh tôi rất bận, thường đi nước ngoài nên thời gian bên cạnh em không nhiều. Em bây giờ trong mắt mọi người là vợ chưa cưới của anh trai tôi. Tôi ghét bản thân vô cùng, tại sao sau bao nhiêu chuyện tôi vẫn yêu em như điên cuồng. Tôi biết em còn yêu tôi. Có lần tôi say gây chuyện, bị người ta đánh phải nằm viện. Đêm đó em vào thăm ngồi nhìn tôi thật lâu rồi hôn tôi, tôi giả vờ ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi mừng lắm vì biết em vẫn còn tình cảm nhưng lý trí nhắc tôi nhớ rằng em là của anh mình.
Tôi quyết định tỉnh ngộ, tìm hiểu vài cô gái rồi đi chơi nhưng vẫn không quên được em. Tôi tỏ thái độ ghét em ra mặt mỗi lần em quan tâm lo lắng. Em nói tình cảm trước đây dành cho tôi đều là chân thành, tôi khinh chữ chân thành của em, em hiểu thế nào là chân thành đây. Em hỏi tôi tại sao lại trở nên như vậy, chẳng lẽ em làm sai gì, chẳng lẽ quá khứ và kỷ niệm của chúng tôi đều có tội. Một hôm em hẹn tôi ra nói chuyện, chẳng lẽ tôi đã quên những lời tôi từng hứa. Tôi chỉ nói vỏn vẹn một câu: 'Cô đừng quên thân phận của mình, cô là người phụ nữ của anh tôi'.
Một hôm em bị sốt cao, anh tôi đang trên đường về muộn nên kêu tôi sang trông em. Ngồi bên cạnh nhìn cơ thể gầy gò của em, tôi bất giác nắm tay em thì bị em phát hiện. Em bảo tôi 'thừa nhận đi, anh không từ bỏ được em'. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài thì bắt gặp anh trai đứng đó từ bao giờ. Tôi giải thích rằng mọi chuyện không như anh ấy nghĩ nhưng mấy ngày liền anh không nói chuyện với tôi. Sau đó anh nói biết trước đây tôi và em yêu nhau, vì có lần anh nghe được tôi và em nói chuyện nhưng anh đã im lặng. Anh xin lỗi vì đã làm tôi buồn. Anh bảo từ trước nay chưa từng cầu xin tôi, lần này xin tôi nhường cô ấy cho anh.
Tôi chết lặng. Tôi không định cướp cô ấy về. Tôi hiểu thân phận mình. Tôi kính trọng anh trai mình như vậy, làm sao tôi có thể làm chuyện như thế này với anh. Tôi nói với anh rằng tôi chưa và không bao giờ có ý định đó. Anh kể gặp em tình cờ và yêu em lúc nào không hay. Anh biết em vì cần tiền mới đồng ý yêu anh, mẹ em bệnh nặng có thời gian sắp không qua khỏi...
Tôi bây giờ không hận em nữa, chỉ cảm thấy đau lòng cho em, cho anh trai và cho bản thân tôi. Tôi yêu em lâu như vậy, yêu trước cả anh trai tôi mà bây giờ em lại là chị dâu của tôi, thật trớ trêu. Tôi phải làm sao đây? Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm cho anh, ngoài việc để cô ấy thuộc về anh. Nhưng tôi không dám, tại sao tôi có thể đối xử với anh như vậy được.
Tôi đang nghĩ đến việc đi một nơi xa nào đó học tiếp để trốn tránh chuyện này. Đêm đó, tôi đã nhắn tin cho em, nói rằng em đừng làm anh tôi đau lòng, anh ấy thật tâm thật dạ yêu em, tôi với em bây giờ đã là chuyện của quá khứ. Tôi nghĩ bản thân tôi chỉ có thể làm tới đây thôi. Vì ba chúng tôi... đến lúc tôi phải tự lo cho tương lai không làm anh tôi lo lắng nữa.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!