Họ là những chàng trai, cô gái tuổi đời còn rất trẻ, căng tràn nhựa sống nhiệt huyết nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy đã rơi vào con đường nghiện ngập. Chính 'nàng tiên nâu' đã khiến cuộc đời họ đi vào ngõ cụt. Nhưng rồi khi đang chới với, họ lại tìm thấy ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm, để từ đó bước sang một trang mới của cuộc đời...
PV Đời sống & Pháp luật xin gửi tới độc giả tuyến bài: Khát vọng bước tiếp sau những lầm lỡ vào 7h30 hàng tuần. Kính mời độc giả đón đọc.
Những trận đòn oan nghiệt từ người chồng nghiện ngập
Gặp chị Ngọc Châu (32 tuổi, huyện Sóc Sơn, TP. HN), tôi không khỏi bất ngờ khi thấy gương mặt tươi tắn, xinh đẹp. Dù đã là mẹ của ba đứa con nhưng chị Châu vẫn giữ được dáng người thanh mảnh, làn da trắng, nụ cười rạng rỡ. Tại phòng chờ Cơ sở cai nghiện số 2, chị Châu trầm lặng kể về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình.
Năm 2009, chị kết hôn với anh Thắng sau 3 năm tìm hiểu, chị rất tự hào vì chồng là người đàn ông chu toàn, yêu thương vợ hết mực. Được gia đình nội ngoại hai bên giúp đỡ, anh chị mở một cửa hàng thời trang quy mô lớn.
Tưởng rằng cuộc sống cứ mãi bình yên nhưng tai họa đã ập xuống. Khi làm ăn khấm khá, có khoản tích lũy, chồng chị Châu trở nên xa cách với vợ con. Anh mải miết đắm chìm trong các cuộc chơi thác loạn với bè bạn, mặc kệ lời khuyên răn của gia đình. Phát hiện chồng sử dụng ma túy, trời đất như sụp đổ xung quanh chị. Từng có những lúc, chị Châu nghĩ đến việc lấy cái chết để thức tỉnh chồng.
Người mẹ trẻ từng muốn tìm đến cái chết để mong thức tỉnh chồng.
Từ ngày chồng dính vào ma túy, kinh tế gia đình khánh kiệt, đồ đạc trong nhà dần 'đội nón ra đi'. Chị Châu làm đủ mọi cách để giúp chồng cai nghiện, nặng lời có, nhẹ nhàng khuyên nhủ, dọa dẫm cũng có nhưng chẳng có tác dụng.
'Chị có hình dung cảnh gia đình bế tắc khi một người làm rồi một người phá không? Làm ăn ngày càng khó, chồng chơi bời, không đồng lòng với mình, tôi chán ngán cuộc sống nhưng phải cố gắng duy trì vì con', chị Ngọc Châu bất lực chia sẻ.
Từ ngày vướng vào ma túy, anh Thắng thay đổi hẳn tính nết, bất cần với đời, lúc nào cũng cáu kỉnh, quát tháo vợ con. Những khi lên cơn vã thuốc, anh lục lọi lấy tiền bạc, nữ trang của vợ đem đi bán để thỏa mãn. Vợ chồng lời qua tiếng lại, xô xát nhau ầm ĩ.
Từ người đàn ông yêu thương và chiều chuộng vợ, anh trở thành con người hung dữ, sẵn sàng đánh đập vợ không thương tiếc. Vén tấm áo lên, tôi không khỏi xót xa, bàng hoàng khi thấy những vết sẹo ngang dọc khắp chân tay và vùng cổ của chị Châu.
Chị nghẹn ngào tâm sự: 'Chỉ khi lên cơn vã thuốc, chồng tôi mới biến thành con người khác. Tôi tin rằng nếu cai nghiện thành công, anh ấy sẽ trở lại là người đàn ông tốt, là bờ vai vững chắc để tôi và các con dựa vào'.
Rồi mẹ sẽ lại về
Chán cảnh chồng nghiện ngập, ăn chơi trác táng, chị Ngọc Châu buông xuôi số phận, dính vào ma túy đá theo chồng. Chị sử dụng nó như một liều thuốc 'hạnh phúc', chỉ khi tìm đến mới quên đi thực tại cay đắng, trần trụi. Nhiều lúc, cơn nghiện qua đi, chị căm phẫn bản thân vì không đủ dũng khí vượt qua.
Thời gian đầu mới bị vào cơ sở cai nghiện, chị Châu hoang mang, tuyệt vọng. Theo lời khẩn cầu, ông bà ngoại đã nói dối ba đứa cháu rằng mẹ chúng đi làm xa, một thời gian nữa mới trở về. Chị không muốn các con tổn thương, muốn lưu lại trong tâm trí con những kỷ niệm tốt đẹp nhất về mẹ.
Còn 10 ngày nữa được hòa nhập với xã hội, chị Ngọc Châu đếm từng ngày trong nỗi khắc khoải, hạnh phúc.
Thấm giọt nước mắt lăn dài trên gò má, người phụ nữ trẻ thổn thức: 'Đều đặn hàng tháng, cha mẹ đẻ vào đây thăm tôi. Thương cha mẹ già yếu giờ lại nhọc nhằn phải nuôi cháu, thăm con; tôi quả là đứa con bất hiếu. Hơn một năm qua, không được gặp các con, tôi nhớ chúng da diết. Không biết các con hằng ngày ăn uống ra sao, học hành thế nào? Liệu lỡ biết được quá khứ lầm lỗi của người mẹ này, chúng có trách móc, khinh rẻ hay không?'
Tròn mười ngày nữa, chị Châu sẽ được ra ngoài, được hòa nhập với cộng đồng. Đôi mắt của chị ánh lên niềm vui sướng, hồi hộp. Cảm xúc lúc này giống như khi chị mới vào cơ sở vậy, có sự hoang mang, bồn chồn và lo lắng. Nhưng giờ đây, dù cuộc sống có khắc nghiệt và nhiều cám dỗ, chị cũng tự hứa với bản thân mình sẽ vững bước vượt qua.
'Bỗng cảm thấy xuyến xao, cảm thấy khát khao được nghe những thanh âm tươi đẹp ngoài kia! Và tôi có chút bồi hồi khi sắp phải xa mọi người ở đây. Xin cảm ơn các thầy, các cô tại cơ sở; cảm ơn các anh chị em đã cho tôi một mái ấm tình thương; đã chia sẻ, động viên tôi ở quãng ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời. Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau nhưng là ở một nơi khác trong niềm phấn khởi, tự tin của những người chiến thắng!', chị Châu nghẹn ngào.
Mười ngày nữa thôi sẽ được ra bên ngoài nhưng với chị Ngọc Châu thì như dài hàng thập kỷ. Bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu, không lời giải đáp. Giờ đây, mong muốn lớn nhất của chị là được xã hội cảm thông, được gia đình tha thứ để làm lại cuộc đời, trở về cuộc sống hạnh phúc như trước kia.
Ông Khuất Trung Kiên – Trưởng phòng Giáo dục Hòa nhập (Cơ sở Cai nghiện số 2, xã Yên Bài, huyện Ba Vì, TP. HN) cho biết: 'Trong thời gian cải tạo ở cơ sở, học viên Ngọc Châu luôn chấp hành tốt nội quy, quy định. Hơn thế, học viên Châu là người sống tình cảm, chan hòa; luôn giúp đỡ mọi người. Châu khéo tay trong công việc may mặc, tạo nên thành phẩm chất lượng cao'.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!