Câu chuyện của bệnh nhi ung thư: Austin

Cần biết - 11/24/2024

Việc chữa bệnh ung thư ở trẻ em là cuộc chiến đấu kiên cường chống bệnh tật của bác sĩ, bố mẹ và chính các em.

Austin sinh ngày 15 tháng 8 năm 1996. Cậu bé là con thứ hai và là con trai duy nhất trong bốn con của chúng tôi. Từ khi sinh ra, Austin đã thể hiện là một đứa trẻ đặc biệt và lạ thường. Vào năm 2 tuổi, cậu bé có thể sắp xếp đúng trò chơi xếp hình gồm 67 miếng nhỏ, thậm chí cả việc sắp xếp lại những quân cờ đã được làm xáo trộn lung tung. Năm 6 tuổi, cậu bé đã vẽ được những bức vẽ rất đẹp và viết những câu chuyện ngắn. Cậu bé còn bắt đầu chơi bóng rổ và cuối cùng thì cậu đã gia nhập đội bóng rổ lưu động và còn chơi cùng với một đội khác ở một câu lạc bộ địa phương. Vào năm 9 tuổi, Austin bắt đầu chơi kèn xắc-xô-phôn. Cậu bé đã làm quen với cây kèn một cách nhanh chóng và đã chơi rất hay, vì thế cậu bé đã được mời biểu diễn ở một ban nhạc Jazz của trường cao đẳng Jr, tuy nhiên cậu chỉ mới được xếp hạng 4.

Những ngày trước khi có chẩn đoán bệnh của cậu bé, chúng tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ xuân ở Yosemite và hồ Bass. Chúng tôi đang có một khoảng thời gian tuyệt vời cho cả gia đình, chơi đùa trong tuyết và ngồi quanh lò sưởi trong những buổi tối sau bữa ăn, cười đùa và hồi tưởng lại về những trò cười ngộ nghĩnh của bọn trẻ khi chúng còn nhỏ và niềm vui mà chúng đã mang lại cho chúng tôi khi mới sinh ra.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ của chúng tôi, tiếng cười đã biến thành lo âu khi bỗng nhiên Austin kêu rằng nửa người bên trái của cậu bé đang bị đau. Chúng tôi nghĩ rằng có thể cậu bé chỉ bị kiệt sức khi ở trong bể bơi nước nóng ban đêm trước khi xảy ra sự việc này hoặc là có thể cậu bé đã nằm ngủ sai tư thế trên giường ngủ. Đi về được nửa đường từ SanDiego, Austin bắt đầu thở một cách khó nhọc.

Không quen thông thổ của các vùng xung quanh và cũng không thể liên lạc được với Công ty bảo hiểm, chúng tôi chỉ có thể làm cho cậu bé dịu bớt đau đớn và tiếp tục đi về nhà. Austin nói với chúng tôi là cậu đã cảm thấy khá hơn. Chưa đến 30 phút sau, cậu bé lại bị khó thở. Đôi môi cậu tím lại, tiếng thở hổn hển và cậu bé khóc. Ngay lập tức, chúng tôi đưa cậu bé đến Bệnh viện nhi. Lách của cậu bé đã bị to lên. Nhiều xét nghiệm đã được làm như chụp X quang, chụp CT và sau đó là làm xét nghiệm máu.

Câu chuyện của bệnh nhi ung thư: Austin

Austin là một thiếu niên đáng thán phục. (Ảnh minh họa: Internet)

Bác sĩ ER đã hỏi tôi về tất cả các dấu hiệu sức khỏe và những lo lắng mà Austin đã có trong những tháng gần đây. Tôi đã đưa ra những thông tin mà không hề do dự vì bất cứ dấu hiệu nào của Austin chúng tôi đều trực tiếp hỏi ý kiến bác sĩ nhi khoa của cậu bé. Tôi đã hiểu được chút ít là những lo lắng mà tôi đề cập đến là những triệu chứng thường gặp của bệnh bạch cầu. Ví dụ như Austin đã phàn nàn về đau ở khớp vai, đã đi chụp X quang và cũng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào. Austin là một đứa trẻ hiếu động. Như tôi đã kể, cậu bé đã chơi trong đội bóng rổ lưu động và chơi cho một câu lạc bổ bóng rổ địa phương.

Chúng tôi cho rằng có thể là cậu bé bị căng cơ vì cậu là một vận động viên quá hăng hái. Thậm chí, Austin còn có tính phớt lờ, luôn giữ kín mọi chuyện không chịu nói ra. Cậu bé đã được uống các loại thuốc kháng sinh. Bấy giờ đang là mùa cúm nên chúng tôi không hề nghi ngờ về bất cứ điều gì quan trọng hơn. Cậu bé còn kêu ca về những chứng nhức đầu, dạ dày lúc đau lúc không. Chúng tôi tiếp tục đến gặp bác sĩ của cậu bé. Như lần trước, chúng tôi nghĩ rằng cậu bé chỉ bị một loại bệnh vi-rút đơn giản.

Chín tiếng sau đó, tôi được mời sang một phòng khác. Kết quả xét nghiệm máu của Austin cho thấy có 'những tế bào nghi ngờ'. Bác sĩ đã cho tôi biết tin là Austin có thể bị bệnh tăng bạch cầu đơn nhân hoặc bị ung thư. Tôi đã choáng váng vì những điều này. Tôi đã nhìn thẳng vào mắt bác sĩ và tôi biết rằng bà cũng rất buồn vì mình là người thông báo những tin tức buồn như vậy. Ngay lập tức, tôi gọi điện cho chồng tôi và mọi người trong gia đình hãy bắt đầu cầu nguyện cho Austin.

Cuối cùng thì Austin được nhận vào Bệnh viện nhi đồng. Những xét nghiệm khác nữa đã được làm và được quyết định là Austin phải làm một xét nghiệm chọc hút tủy xương để kết luận là liệu có phải Austin bị bệnh bạch cầu không. Bốn mươi giờ sau đó, vào buổi chiều thứ hai, ngày mùng 9 tháng 4 năm 2006, những kết quả sơ bộ đã chỉ ra rằng con trai của chúng tôi có khả năng có tới 99,99% là bệnh bạch cầu. Vào lúc này, tôi vẫn hy vọng ở 0,01% là bệnh vi-rút. Nhưng, thật không may bệnh bạch cầu lympho bào cấp tính đe dọa cuộc sống là chẩn đoán cuối cùng của cậu bé. Vì vậy, căn bệnh này trở thành sự bắt đầu một chặng đường và là một khúc ngoặt gấp lớn trong cuộc sống của chúng tôi.

Từ khi chẩn đoán, Austin đã có rất nhiều biến chứng trong việc điều trị căn bệnh. Sau một tháng rưỡi điều trị, cậu bé đã bị mắc bệnh viêm tụy nặng. Nó gây nhiều biến chứng hơn với dịch trong phổi, hai phổi của cậu bé bị xẹp xuống, tràn dịch màng phổi, trào ra nhiều dịch và máu và phải truyền máu và tiểu cầu. Cậu bé đang phải ở trong đơn vị chăm sóc tích cực, đấu tranh giành lại cuộc sống của mình, đợi chờ căn bệnh thuyên giảm từng ngày. Cuối cùng thì Austin đã bình phục lại sau hơn 5 tuần trong bệnh viện. Tuy vậy, thêm một số biến chứng nữa đã xuất hiện và cậu bé đã bị phát triển những u nang do những cơn viêm tụy. Austin đã kết thúc bằng việc tổ chức mừng lần sinh nhật thứ 10 của cậu trong bệnh viện.

Những u nang đang dần dần trở nên to hơn, vì vậy cần phẫu thuật để dẫn lưu những u nang đó là lộ trình tiếp theo. Lần này là để lấy ra những u nang. Lần phẫu thuật này đã lấy ra thành công những u nang (3 cái to) và còn cắt bỏ lách và một phần tuyến tụy của cậu bé. Sau khi bình phục, Austin đã có thể tiếp tục đợt điều trị  hóa chất. Hiện nay, Austin vẫn đang điều trị ở Bệnh viện nhi đồng và hàng ngày phải uống nhiều loại thuốc hóa chất.

Austin là một thiếu niên đáng thán phục. Cậu còn là một người có tài năng và sáng tạo, cậu vẫn tiếp tục vẽ rất đẹp và vẫn chơi kèn Sác-xô-phôn (cậu vẫn còn tiếp tục chơi ở trong bạn nhạc Jazz và ban nhạc Advanced Elementary ở trường). Austin vẫn thích chơi bóng rổ và tiếp tục có xu thế trội hơn về môn thể thao này bởi vì cậu đã hứa với người bạn Marlon thân nhất của cậu (là bệnh nhân đã chết vì bệnh ung thư hồi tháng 12 năm 2006) rằng mỗi trận đấu Austin chơi là để dành tặng cho Marlon.

Gia đình tôi được giới thiệu để đưa ra cảnh báo về bệnh ung thư trẻ em và tôi đã đăng ký hiến tủy xương của tôi và cũng đều đặn hiến máu. Austin đã chơi kèn Sac-xô-phôn ở những hành lang bệnh viện và tại những buổi lễ khác nhau. Gia đình tôi còn tình nguyện phục vụ những gia đình khác trong bệnh viện. Thậm chí, lúc còn ít tuổi, Austin đã làm cho nhiều trẻ em và người lớn thực sự quan tâm đến những người khác. Mới đây, cậu đã viết về năm đầu tiên của cậu như một bệnh nhân sống sau ung thư, cậu hy vọng rằng mỗi ngày mọi người sẽ làm được một việc tốt để chăm sóc các bệnh nhân.

Qua những suy nghĩ lạc quan, lời cầu nguyện, đức tin, sự ủng hộ và tình yêu của nhân loại, chúng tôi đang vững vàng nhìn Austin vượt qua bệnh tật của mình. Chúng tôi biết ơn Bệnh viện nhi đồng vì sự cống hiến của họ trong việc điều trị cho Austin, ngân hàng máu SanDiego đã giúp cứu vãn cuộc sống của Austin, nhiều những tổ chức khác như Những người bạn của quỹ Scott, Tạo niềm mong ước, Ánh sao rực rỡ, Hội ung thư Hoa Kỳ và Hội bệnh bạch cầu và u lympho đã mang lại cho họ niềm hy vọng và giúp họ gạt bỏ những lo âu triền miên sang một bên. Chúng tôi hiểu rõ rằng đó sẽ là một cuộc hành trình dài đối với Austin, nhưng với lòng quyết tâm, sức mạnh, và tình yêu... cậu bé sẽ 'đi tới một viễn cảnh tươi sáng' và có được sự bình phục hoàn toàn khỏi bệnh tật của mình.

>> Xem thêm: Hỏi đáp về bệnh ung thư vú

Nguồn: Ungthuvn.org

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!