Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Giới tính - 11/24/2024

Tình yêu của chàng trai Nguyễn Văn Vượng đã giúp cuộc sống của cô gái bị bệnh Thận Châu Loan hoàn toàn thay đổi.

Tuyệt vọng vì căn bệnh suy thận giai đoạn cuối nên không ít lần Châu Loan muốn kết thúc cuộc đời, nhưng kể từ khi gặp chàng trai Nguyễn Văn Vượng, cuộc sống của chị đã hoàn toàn thay đổi.

Câu chuyện tình yêu tuần này sẽ giới thiệu tới các bạn mối tình cảm động của chị Nguyễn Châu Loan, một bệnh nhân bị suy thận giai đoạn cuối, và anh Nguyễn Văn Vượng. Bằng tình yêu chân thành và nghị lực sống mãnh liệt, họ đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn để viết nên bản tình ca tuyệt đẹp.

Đêm tỏ tình đẫm nước mắt

Nguyễn Châu Loan là người con gái quê lụa Hà Tây, nay là xã Châu Sơn, huyện Ba Vì, Hà Nội. Sinh năm 1977 trong một gia đình công chức nghèo, ngay từ nhỏ chị đã xác định phải gắng học tốt để thay đổi cuộc đời.

Châu Loan còn nhớ rõ cảm giác vỡ òa sung sướng khi cầm giấy báo trúng tuyển của trường đại học Kinh tế Quốc dân. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng danh giá ngày ấy, Loan nhanh chóng tự tìm được cho mình công việc đúng chuyên môn, thu nhập ổn định.

Nhưng đúng lúc đẹp nhất của đời người con gái với bao dự định, ước mơ thì căn bệnh quái ác tìm đến, bóp nghẹt tương lai của chị. Cuối năm 2003, khi đang đi làm, Loan bị ốm nặng. Khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sỹ kết luận chị bị suy thận giai đoạn cuối. 

Cô gái 26 tuổi lúc đó suy sụp hoàn toàn. Chị bảo: ‘Tôi nghĩ cuộc đời mình đã chấm hết, khóc tới cạn cả nước mắt, trách cuộc đời sao quá phũ phàng’.

Nhiều lần dưới đáy tuyệt vọng, chị muốn chết đi để kết thúc những tháng ngày khổ đau. Nhưng cứ mỗi khi cận kề cái chết, hình ảnh gia đình lại xuất hiện khiến nước mắt Loan tức tưởi trào ra, ngăn chị không làm điều dại dột. Phải mất hơn 1 năm sau, bạn bè và đồng nghiệp mới nhìn thấy Loan vui tươi trở lại. Chị tiếp tục đi làm để kiếm tiền chạy thận.

Còn anh Nguyễn Văn Vượng là chàng trai gốc Hà thành, cao ráo, điển trai với gương mặt phúc hậu. Năm 2008 anh vào làm sơn mài tại trung tâm Vì Ngày Mai. Vốn là người trầm tính, nhút nhát nên anh thường thận trọng trong giao tiếp.

Tại đây anh gặp Châu Loan, lúc đó đang làm kế toán cho trung tâm. Ấn tượng ban đầu của anh về chị đó là cô gái chất phác, hòa đồng và không phô trương, nên thi thoảng anh hay trò chuyện cùng. Vì biết Loan hơn mình 3 tuổi nên Vượng thường gọi là ‘chị gái’, còn chị thì gọi anh là ‘cu em’.

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Chị Loan cao 1m38, giờ chỉ nặng 28kg

Thấy Loan đi làm không thường xuyên, Vượng hỏi ra thì mới biết ngoài thời gian làm việc ở trung tâm chị còn phải đi chạy thận ở Bệnh viện Bạch Mai. Anh lo lắng ‘chị gái’ bệnh trọng như vậy, đi đứng có an toàn không, ăn uống có ai chăm sóc không… nên càng quan tâm chị nhiều hơn.

Về phần Châu Loan, 5 năm chiến đấu cùng bệnh tật cũng là 5 năm chị cô đơn và trống trải, nên khi có người em, người bạn như Vượng khiến chị vui hơn nhiều. Cũng thấy mến Vượng nên nhiều đêm chị nhắn tin cho anh để hỏi ‘cu em’ của mình đang ở đâu, làm gì và kể cho anh nghe vui buồn trong cuộc sống.

Chị còn nhớ trong một tin nhắn, chị bảo với Vượng là ‘ước mong trong cuộc đời sắp tắt của mình một lần được khoác lên mình bộ váy cô dâu’. Anh Vượng kể, khi nhận được tin nhắn ấy, anh đã suy nghĩ rất chín chắn để trả lời chị ‘em cho chị mượn em làm chú rể nhé?’. Tiếc rằng, Châu Loan chỉ xem như đó là lời bông đùa quá đáng.

Hơn nửa năm sau lần gặp mặt đầu tiên, vào đêm rằm Trung thu năm 2008, trung tâm Vì Ngày Mai tổ chức đốt lửa trại. Châu Loan đã hết sức ngỡ ngàng, thậm chí không tin vào tai mình khi nghe ‘cu em’ bộc bạch: ‘Anh muốn chăm sóc cho em suốt cuộc đời’. Lần này chị biết đó không phải lời đùa, nhưng chỉ lắc đầu với câu hỏi: ‘Em đâu có biết gì về cuộc đời chị mà quyết định thế?’.

‘Anh biết em bị bệnh gì, anh biết em phải sống thế nào, anh cũng biết em không thể sinh con… Nhưng anh muốn được chăm sóc em. Còn nếu em không đồng ý, hãy để anh ở bên như một ‘cu em’ trước đây’, khi ấy, chẳng cần nghĩ nhiều, anh Vượng nhìn sâu vào đáy mắt người con gái mình yêu mà quả quyết nói như vậy.

Trước thái độ cương quyết của Vượng, thêm vào đó là tình cảm ấp ủ trong lòng suốt thời gian qua, chị Loan gật đầu chấp thuận và khóc nức nở. Cuối cùng, cả hai ôm nhau rơi lệ, vì cảm động, vì hạnh phúc trào dâng. Trong đêm lửa trại bập bùng đó, tình yêu của họ chính thức bắt đầu.

Dùng trái tim lay động gia đình

Để đến được với nhau như ngày hôm nay, cả anh Vượng và chị Loan phải vượt qua nhiều trắc trở, nhất là khi anh lại là con trai duy nhất của gia đình, vốn được ấn định trọng trách sinh con nối dõi tông đường. Gương mặt anh trùng xuống khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Không khí cả gia đình căng thẳng, những cuộc khẩu chiến nổi lên giữa mẹ, chị em gái và anh.

Gia đình bắt anh lựa chọn giữa chị Loan và mẹ. ‘Làm sao có thể chọn lựa được? Sự cô đơn và căn bệnh của Loan cần có người chăm sóc, tôi chỉ biết chờ sự cảm thông, thấu hiểu của mẹ, của gia đình theo thời gian. Tôi không chọn ai, hay bỏ ai cả’ – anh Vượng kể.

Khi đó, anh quyết định sẽ chăm sóc Loan, để rồi đau đớn nhận được lời tuyên bố ‘coi như nhà này không có con trai’. Hiểu được nỗi khổ tâm của người yêu, chị Loan viết cho anh một bức tâm thư với nội dung khuyên anh trở về bên gia đình vì ‘cha mẹ là người quan trọng nhất, đạo làm con không thể bất hiếu’.  Nhưng anh vẫn ở bên chị, vì anh tin vào lòng vị tha của người mẹ.

Trong trận lụt lịch sử năm 2008, nhiều người không dám ra ngoài nhưng anh Vượng vẫn tìm cách đưa chị đến bệnh viện chạy thận.

Còn khi Châu Loan đưa anh về chơi với gia đình, sau khi biết đó là người yêu của chị thì tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. ‘Có thật không, một thanh niên khỏe mạnh đem lòng yêu thương cô gái không có tương lai? Hay đây chỉ là một trò đùa cay đắng?’, gia đình chị cực lực phản đối khiến cả hai một lần nữa ngậm ngùi.

Sau một thời gian dài không lay chuyển được quyết định của anh chị, gia đình đôi bên cuối cùng cũng chấp nhận tình cảm chân thành ấy. Mẹ anh bảo nên đưa chị về nhà cùng sống, nhưng vì nhà ở tận tầng 4 khó khăn cho việc đi lại nên hai người xin phép ở ngoài, hàng ngày lại chạy qua chăm sóc mẹ. Khi có thời gian rảnh, anh lại bế chị lên nhà ăn cơm, trò chuyện cùng mẹ mình. Mỗi khi có thức quà gì, bà đều nhắn anh tới gửi về cho nàng dâu. Gia đình chị giờ cũng xem anh như con cái trong nhà.

Để có chi phí chữa bệnh, anh chị quyết định rời trung tâm tìm việc làm khác. Gần 6 năm qua, dù trời nắng hay mưa, bất kể gió rét, dù khỏe mạnh hay đau ốm anh đều đưa đón chị đi làm, tất tả đưa chị đi chạy thận, lo từng miếng ăn giấc ngủ và cần cù chạy xe ôm kiếm tiền.

Anh trở thành đôi chân của chị trên mọi nẻo đường. Mỗi nơi chị đến đều in vết dấu chân của anh, để chị làm việc gì một mình anh đều cảm thấy không yên lòng.

‘Anh sẽ bế em đi đến hết cuộc đời’

Trong suốt buổi trò chuyện, anh vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, khá kiệm lời. Còn chị thì tíu tít bên anh kể về hết kỉ niệm này tới kỉ niệm kia. Bệnh tật đã biến cô gái xinh tươi ngày nào trở nên khô héo, nhưng không dập tắt được nụ cười trên môi chị.

Khi còn tự đi lại được, mỗi tối chị thường ra đầu ngõ đợi anh đi làm về. Công việc xe ôm vất vả nên chị lo lắng hỏi ‘anh mệt lắm không’, anh cười bảo chị ‘có người vợ như em sao anh lại mệt được?’ làm chị ứa nước mắt. Dù kinh tế khó khăn nhưng chưa ngày lễ nào Vượng quên tặng vợ bó hoa, anh muốn chị cảm thấy ấm áp bằng những cử chỉ nhỏ bé của mình.

Hai người có một tấm ảnh cưới chụp vào năm 2009, trên tay đeo đôi nhẫn được một tổ chức trao tặng trong hoạt động cưới tập thể dành cho các cặp đôi có hoàn cảnh khó khăn. ‘Chưa bao giờ chúng mình tháo nhẫn ra dù chỉ 1 lần’ – chị Loan nói, trên mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Anh Vượng thường gọi vợ là nhà thơ của riêng mình. ‘Loan làm thơ hay lắm’, anh bảo vậy. Chị biết làm thơ từ khi còn học cấp 3 - những vần thơ giàu cảm xúc về gia đình, bạn bè, cuộc sống. Giờ đây thơ chị viết nhiều về tình yêu, chị đặt tên cho tuyển tập sáng tác của mình là ‘Hoa Đời’.

Anh bảo cũng hay đọc thơ chị, có khi bất chợt nhận ra vợ viết về mình trong thơ anh xúc động lắm, đặc biệt là bài thơ ‘Ánh sáng cuộc đời’. Anh là nguồn cảm hứng, là niềm tin của chị, còn chị là động lực để anh vững bước hơn.

Châu Loan bảo sống trong tình yêu của chồng, chị hạnh phúc lắm, nhưng vẫn không sao giấu đi được những nỗi buồn. ‘Không có anh sẽ không có chị hôm nay. Anh hồi sinh cuộc đời mình nhưng mình chẳng làm gì được cho anh. Mình chỉ làm khổ anh’. Nhiều khi thấy anh khổ quá, chị lại nghĩ ‘hay là chết?’. Mỗi lần chị như vậy, anh chỉ nghiêm mặt bảo ‘em chết anh sống với ai?’.

Anh thường nói với chị: ‘Còn sống ngày nào nghĩa là còn hạnh phúc ngày đó’, vì mình sống đâu chỉ cho riêng mình mà sống vì cả những người thân yêu nữa, nếu mình nằm xuống như thế họ sẽ rất đau lòng.

Chị cảm ơn cuộc đời đã mang anh tới với mình, người đàn ông với câu nói chị không thể nào quên: ‘Anh sẽ bế em, bế em đi hết cuộc đời’.

Mời các bạn xem một số hình ảnh khác của cặp đôi Châu Loan và Văn Vượng:

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Đã nhiều lần Loan muốn tìm đến cái chết nhưng tình yêu của anh Vượng đã hồi sinh chị

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Chiếc cốc có in hình cưới và trái tim ghi tên Vượng - Loan

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Anh Vượng cho biết rất thích thơ của vợ làm

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Mỗi ngày sau khi đưa đón chị và xong công việc chạy xe ôm, anh lại cần mẫn vào bếp lo cơm nước cho cả hai. Với anh, đó là niềm hạnh phúc lớn lao

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Dù vất vả là thế nhưng họ vẫn luôn vui vẻ bên nhau, cùng chia sẻ ngọt bùi

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Gối ôm và gối kê đầu đều có màu hồng và hình ảnh anh chị bên nhau

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Những bài thơ chan chứa yêu thương do chị Loan viết

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Mỗi ngày cả anh và chị đều phải uống thuốc theo đơn

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Bó hoa do anh tặng chị vào ngày 14/2 năm ngoái đã bị rụng hết hoa nhưng chị vẫn giữ gìn cẩn thận

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Chuyện tình cảm động của cô gái suy thận

Căn phòng trọ nhỏ, chứa khá nhiều đồ lỉnh kỉnh, nhưng chính là tổ ấm hạnh phúc của anh Vượng và chị Loan. Mong sao ông trời sẽ ban cho anh chị sức khỏe, để họ có thể bình yên đưa nhau đi hết quãng đời này

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!