Sophie Hartwell, 23 tuổi, đến từ Devon (Anh) bị mắc bệnh chán ăn 5 năm trước. Bệnh tình ngày càng nặng, khiến cô gái trẻ giảm cân liên tục. Đến nay, cân nặng của Sophie chỉ còn 25kg.
Các bác sĩ lo ngại rằng các cơ quan trên cơ thể Sophie có thể dừng hoạt động bất cứ lúc nào. Họ thậm chí còn dạy mẹ cô, bà Diane, 55 tuổi, cách hô hấp nhân tạo phòng trường hợp tim cô ngừng đập tại nhà.
Sophie thậm chí không thể đi quang qua bếp trong lúc mẹ đang nấu nướng hay lại gần những người đang ngồi ăn. Lý do vì cô sợ rằng cô có thể hít phải lượng calo trong số đồ ăn đó và chúng sẽ thẩm thấu qua da cô, gây béo phì. Theo tiết lộ từ gia đình, tình trạng của Sophie ngày càng tệ hơn, đến mức, cô không thể nhìn vào tranh ảnh đồ ăn trong các cuốn sách hướng dẫn cách làm bếp, chỉ vì niềm tin vô lý rằng, như thế cũng đủ khiến cô tăng cân.
Sophie thậm chí không thể đi quang qua bếp trong lúc mẹ đang nấu nướng hay lại gần những người đang ngồi ăn.
Cô gái từng một thời khỏe mạnh chia sẻ: 'Tôi tin tưởng một cách chắc chắn rằng tôi hoàn toàn có thể hít vào người lượng calo từ thức ăn xung quanh tôi. Tôi không thể đi ngang qua, nói gì tới bước vào một tiệm bán đồ ăn, như hiệu bánh ngọt chẳng hạn'.
Sophie, ngoài chứng biếng ăn, còn thêm bệnh loãng xương, đã từng nhập viện, từng điều trị nội trí và gặp vô số chuyên gia trong nhiều năm qua nhưng vẫn chưa thể khắc phục được chứng rối loạn ăn uống của mình.
Cô gái trẻ cho biết thêm: 'Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) chẳng khác nào một hình thức tra tấn thần kinh của tôi, với những thôi thúc, lịch trình, nghi thức và nỗi ám ảnh, thậm chí là với cả con số. Và tôi buộc phải lặp lai lặp lại các hành động cho tới cảm thấy đúng thì thôi. Tôi liên tục rửa tay chỉ để loại bỏ lượng calo có thể hấp thụ qua da và vi khuẩn. 'Giọng nói' của chứng biếng ăn nhắc nhở tôi rằng tôi có thể phát phì như một trái bóng bay và chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi có thể cảm nhận thấy lượng calo bao trùm lên toàn bộ cơ thể tôi. Cảm giác đó rất lạ lùng nhưng cũng rất thực.
Căn bệnh của tôi giống như một mạng nhện chằng chịt – rất nhiều mảnh ghép khó hiểu của một câu đố hóc búa đã bị xáo trộn. Tôi bị mắc kẹt và tôi cảm thấy như mình đang bị kiểm soát bởi con quỷ dữ mà tôi không thể đánh bại, cũng như không thể bỏ đó mà bước tiếp. Thấy em trai và em gái tôi cứ thế tiến lên, sống cuộc sống của mình, làm mọi việc mình thích quả thực vô cùng khó khăn và nó khiến tôi giận điên lên. Như thể con quỷ ở nửa kia của tôi đã hoàn toàn thống trị tôi và ngấu nghiến tôi. Tôi đã quên cảm giác sống là như thế nào và tự do ra sao. Ở thời điểm này, tôi chỉ đang tồn tại'.
Sophie cũng tiết lộ rằng, cô thường xuyên cảm thấy tự ti và phải chịu đựng sự bắt nạt tinh thần từ các bạn ở trường học toàn nữ của mình, nơi cô luôn bị cho ra rìa. Nhưng tới năm 18 tuổi, Sophie mới bắt đầu hạn chế ăn uống. Lúc đó cô đang phải chống chọi với chứng trầm cảm và những sự kiện đau buồn – sự ra đi mãi mãi của ông nội và vụ tai nạn dẫn đến gẫy lưng của cha cô. Mọi việc chỉ diễn ra trong chưa đầy 18 tháng.
Cân nặng của Sophie chỉ còn 25kg khiến cho cơ thể cô chỉ còn da bọc xương.
4 năm sau, Sophie nhập viện Royal Devon và Exeter trong tình trạng cấp cứu khi cân nặng xuống dưới mức 25kg. Cô được cho ăn thông qua một ống thông mũi và yếu tới nỗi không thể tự đi vệ sinh, tắm rửa. Mẹ cô phải vào viện chăm sóc cô hàng ngày.
Sophie bộc bạch: 'Nếu không có bất cứ sự can thiệp nào đến căn bệnh của tôi, tôi nghĩ hẳn mình đã chết. Tôi vẫn cứ tiếp tục hạn chế ăn uống và lao vào luyện tập. Tôi không thể dừng lại, dù biết rằng hậu quả có thể đồng nghĩa với cái chết của tôi vào bất cứ lúc nào'.
Sau thời gian nằm viện, Sophie được cho về nhà – dù vẫn thiếu cân trầm trọng – và buộc phải đợi 3 tháng trước khi được chuyển tới một trung tâm điều trị chứng rối loạn ăn uống. Thật không may, khi chương trình đó bị hủy bỏ và Sophie không còn cơ hội chữa trị nữa.
'Tuần cuối cùng ở trung tâm đó, tôi không ăn bất cứ thứ gì và luyện tập 10 tiếng mỗi ngày', cô gái trẻ nhớ lại. Cô thậm chí còn tự làm đau mình và khổ sở vật lộn với cảm giác lo lắng, căng thẳng, tâm lý thay đổi nhanh chóng. 'Bước lên cân là cả một nỗi thống khổ lớn lao với tôi nếu các con số không giảm xuống theo chiều hướng đã định. Nhìn cân nặng giảm đem tới cảm giác tuyệt vời cho tôi. Tôi cảm thấy cực kỳ phấn chấn và hào hứng nếu tiếp tục giảm thêm nhiều nữa cho tới khi được hoàn toàn tự do.
Nếu các con số hôm đó vẫn giữ nguyên và nếu có chuyện chúng tăng lên, tôi nhanh chóng rơi vào chán nản, suy sụp. Cứ như một đoàn tàu đang lao hết tốc lực về phía bạn. Và bạn thì chẳng thể rời khỏi đường ray. Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình mình. Tôi không hề muốn những người thân yêu phải chứng kiến tôi như vậy'.
Giải pháp duy nhất mà cả gia đình Sophie hướng tới là được đưa cô sang Mỹ chữa trị.
Hiện tại, giải pháp duy nhất mà cả gia đình Sophie hướng tới là được đưa cô sang Mỹ chữa trị. Các phương pháp điều trị rối loạn ăn uống ở đây đã đạt được nhiều bước tiến vượt bậc. Họ lập một trang web nhằm kêu gọi khoản đóng góp 100.000 bảng Anh để lo liệu chi phí điều trị ở Mỹ cho Sophie.
Cha cô, ông Stephen, 55 tuổi, nghẹn ngào nói: 'Con bé mới 23 tuổi và thậm chí còn chưa bắt đầu cuộc sống của mình. Nếu chúng tôi không thể đưa con bé sang Mỹ chữa trị, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Chúng tôi thực sự cần được giúp đỡ'.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!