Đẩy lùi bệnh tật bằng tình yêu chân thành

Sống khỏe mạnh - 11/24/2024

Còn mình chỉ nhỏ nhẹ nói với cô: 'Chú được như vậy tất cả là nhờ cô và tình yêu mà cô dành cho chú đấy'.

Mình vẫn còn nhớ ngày đầu tiên nhận bệnh dưới Khoa Cấp cứu chuyển lên, chú được chẩn đoán đợt cấp của bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính (COPD) giai đoạn IV, mức độ D theo GOLD, thể trạng suy kiệt, suy hô hấp độ 2, người chỉ có da bọc xương, mọi sinh hoạt cá nhân đều không thể tự làm được, ngay đến cả việc tự ngồi dậy cũng dường như là điều không thể vì các cơ lâu không vận động đều đã teo lại hết.

Thời gian chú nằm điều trị ở viện cũng rất gian nan. Nhiều lần vào đợt khó thở, phải chuyển chú từ buồng bệnh qua buồng chăm sóc đặc biệt, được vài hôm ổn định chuyển về thì chú lại khó thở lại. Các bác sĩ và nhân viên y tế trên khoa cũng như mọi bệnh nhân nằm cùng phòng đều lắc đầu nghĩ tình trạng của chú chắc không qua nổi Tết này. Nhưng kể cả những lúc mệt mỏi, dễ buông xuôi nhất, mình vẫn rất xúc động khi thấy vợ của chú vẫn ngày đêm túc trực cạnh bên, chăm sóc chồng, không một lời than thở.

Đẩy lùi bệnh tật bằng tình yêu chân thành

Vợ chồng ông Huỳnh T. ngày ra viện.

Bình thường để ghép tế bào gốc thì bệnh nhân phải trong giai đoạn ổn định của bệnh và thể trạng cũng được chuẩn bị tốt nhất trước khi ghép. Dù vậy, còn nước còn tát, cũng do vợ chú tha thiết nữa nên chị trưởng khoa cũng quyết định ghép tế bào gốc ngay sau khi nâng cao được thể trạng phần nào cho chú.

Sau ghép tế bào gốc ngày thứ 2, chú tiếp tục khó thở, điều trị tích cực mà không thấy cải thiện, chú nằm đó, thở oxy, tận dụng mọi cơ hô hấp để thở, mắt nhắm nghiền, có lúc mình đã mường tượng trong đầu về thất bại trong ghép tế bào gốc cho chú nhưng còn hi vọng thì còn phải tiếp tục. Và mình vẫn nhớ đó là một buổi sáng sớm sau Tết, ngang qua phòng bệnh của chú, mình đã thực sự xúc động khi thấy cảnh vợ chú vẫn đang gục đầu ngủ bên giường bệnh, còn chú đang loay hoay ngồi dậy để tự thay bỉm cho mình... Ngày chú xuất viện, cô chú hỏi mình: 'Giờ cái phổi thì đỡ mệt rồi mà cái chân này chắc hết hi vọng rồi phải không bác sĩ?'. Mình trả lời ngay: 'Sao lại hết hi vọng được? Chân là do chú nằm lâu ngày, ít vận động nên cơ teo lại thôi, giờ cứ phải tập dần dần như con dặn bữa trước. Chú phải luôn hi vọng là sẽ đi được, rồi dần dần có khi chạy bộ được luôn ý chứ?'.

Hôm nay, 2 tháng sau khi xuất viện, chú vào để tái khám. Như mọi khi, vẫn là vợ chú đi cùng. Da dẻ chú hồng hào và chú cười rất tươi, nói chuyện rôm rả. Điều bất ngờ nhất là chú có thể tự đứng lên cân, đã tăng thêm được 3 kí rồi, tự đi lại được khi có người đỡ nữa, điều mà chính bản thân chú đã từng không tin là có thể hồi phục. Mình xin phép cô chú cho mình được chụp lại một tấm ảnh có cả hai vợ chồng để chia sẻ, cô chú vui vẻ đồng ý.

Mình từng đọc một bài báo viết về việc tình yêu có thể đẩy lùi ung thư, mình thì nghĩ tình yêu chân thành thực sự có thể chiến thắng rất nhiều căn bệnh khác. Cô vợ chú vẫn bảo với mình: 'Không có các y bác sĩ ở bệnh viện chắc chú không có được ngày hôm nay'. Còn mình chỉ nhỏ nhẹ nói với cô: 'Chú được như vậy tất cả là nhờ cô và tình yêu mà cô dành cho chú đấy!'.

BS. Dương Minh Tuấn

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!