Anh à, có thể anh không muốn đọc thư của em hay không muốn nghe, cũng không muốn gặp, thậm chí còn hận cũng nên. Tuy nhiên nếu còn coi em là em gái thì mong anh hãy dành một chút ít thời gian lắng nghe em tâm sự nhé.
Anh biết không, trước khi gặp anh ở nhà em, mới nghe câu chuyện em đã rất giận anh, thậm chí còn xui mấy đứa bảo chị bỏ quách anh đi còn luyến tiếc làm gì. Vậy mà khi anh xuất hiện, lòng em lại trùng xuống. Anh trai phong độ của em đây sao? Nhìn anh - xin lỗi chứ mấy bác xe ôm đầu đường phải gọi anh bằng cụ - gầy gò, nhếch nhác tha lôi thêm đứa nhỏ không phải con của mình, lòng em quặn lại.
Dừng lại đi anh, khi tất cả còn chưa muộn. (Ảnh minh họa: Internet)
Em thương hai đứa cháu bị anh bỏ bơ vơ để rồi đi chăm con của người khác. Em lại thấy thương anh. Cái tình yêu anh cho là vĩ đại đã giúp anh luôn ngẩng cao đầu là một ông anh khi nói chuyện với em, cũng chẳng còn giúp anh tự tin vậy ư? Em đã tưởng tượng ra người cướp chồng của chị em, người cướp cha của cháu em chắc phải xinh xắn, khéo léo hay giỏi giang thế nào thì mới làm cho anh đánh đổi cả sự nghiệp, vợ con để chạy theo. Vậy mà hơn cả sự mong đợi, khi gặp em đã thất vọng hoàn toàn.
Em nghĩ nếu có dính líu thì chỉ nên chơi bời thôi anh ạ. Chơi thì thoải mái đi anh, của chùa mà, chồng cô ta đi vắng không dùng được thì mình dùng. Mình không dùng thì người khác cũng dùng thôi, xài lại chút cũng được vì thể nào cái thứ ngoại tình cũng hấp dẫn hơn chính thống mà. Chứ mà yêu đến độ đánh đổi tất cả thì có đáng không anh?
Chồng em bảo: Đàn ông bồ bịch là chuyện bình thường, thế nào rồi cũng sẽ quay về với vợ con thôi. Ô, hóa ra các anh cho rằng đàn bà là cái thùng nước gạo ư? Khi các anh thích thì bố thí cho tí cơm thừa, canh cặn; còn khi không thích thì đổ cho lợn? Đấy, chồng em còn bảo em thế, thì em biết nói với anh thế nào được nhỉ? Nhưng khi em hỏi ngược, nếu không phải anh ngoại tình mà là chị thì sao? Chồng em đã không trả lời được.
Đấy, đàn ông các anh tham lam và ích kỷ vậy đấy, giật kẹo của người khác thì được, còn đứa nào giật kẹo của mình xem, có khóc toáng lên không? Anh đã bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của chị chưa? Nếu anh là chị, anh sẽ phải làm thế nào? Tha thứ và chấp nhận kiểu chồng chung hay là ly dị? Anh đã bao giờ tự hỏi mình có phải là người chồng, người cha tốt hay chưa? Khi chăm sóc con của người khác, anh có nghĩ đến đứa con ruột thịt của anh luôn mong ngóng ba không? Khi ân cần chung đụng với vợ của người khác, anh có nghĩ đến vợ mình không?
Em nghĩ không phải là chị không dám ly dị anh, mà có lẽ chị nghĩ cho hai đứa trẻ nhiều hơn. Chị muốn chúng lớn lên như những đứa trẻ khác, có ba có mẹ, được sống trọn vẹn trong tình yêu thương. Chị không muốn chúng lớn lên khi đến tuổi dựng vợ gả chồng, người ta lại chạy lên xem bố nó là ai, rồi ngăn cản không cho con lấy vì bố chúng ngày xưa như thế...
Nhìn trẻ con ngơ ngác bơ vơ, lầm lũi vì sự ích kỷ của người lớn thật tội phải không anh? Dừng lại đi anh, khi tất cả còn chưa muộn.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!