Dưới đây là chia sẻ của chính ông bố trong câu chuyện:
Một buổi sáng, tôi xuống nhà và nhìn thấy cảnh đứa con gái 17 tuổi của tôi đang nằm ngủ với một chàng trai trên chiếc trường kỷ, rõ ràng là sau một đêm 'lao động vất vả'. Tôi lặng lẽ làm bữa sáng, quay lên tầng trên và nói với vợ tôi, con trai và con gái út rằng hãy giữ yên tĩnh vì có người vẫn đang ngủ.
Bàn ăn của chúng tôi đặt ở phía bên kia của căn phòng, cách chiếc trường kỷ khoảng 6 - 7m nhưng ở ngay trước mặt chúng tôi. Cả nhà tôi ngồi xuống bàn ăn và tôi hét lên: 'Chàng trai!' Chưa bao giờ tôi chứng kiến một ai bật dậy nhanh như thế. 'Bữa sáng xong rồi!' – tôi nói với giọng điệu như thể sẽ khiến cậu ta hồn lìa khỏi xác. Tôi kéo chiếc ghế vào cạnh mình và nói 'Ngồi đi!'.
Cả gia đình tôi lặng thinh, ai nấy mắt nhìn chằm chằm vào đĩa ăn, thậm chí còn không dám chớp mắt.
Đó chắc chắn là 6 mét dài nhất với một chàng trai trần trụi hoàn toàn và đang cố che đậy món 'của quý' mà tôi có thể thừa nhận là khá ấn tượng của cậu ta. Con gái út của tôi trông có vẻ đang khiếp sợ khi nhìn thấy 'món hàng' ấy. Vợ tôi cũng vậy.
Sau khi mặc quần áo (đang đặt trên bàn ăn) xong xuôi, cậu ta ngồi xuống. Con trai tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta, thở dài rồi lắc đầu. Lúc đó, trông cậu ấy thực sự lo lắng. Thậm chí còn có thể ngửi thấy cả mùi lo lắng của cậu ấy. Bằng giọng Nga hay ho nhất của mình, tôi nói: 'Chàng trai, ta sẽ hỏi cậu một câu thôi. Câu trả lời của cậu rất quan trọng… với cậu'.
Lúc đó, cậu ta vã mồ hôi hột. 'Cậu có thích mèo không?' – tôi hỏi.
Cậu ta tỏ ra rất dễ thương và thân thiện, rõ ràng là ít học nhưng không đần. Có điều gì đó rất lạ về cậu ấy. Con gái tôi đảm bảo rằng cậu ta rất tốt và chu đáo. Con bé mới quen cậu ấy khoảng một tháng tính tới thời điểm đó.
Một độc giả nhận xét: 'Đây là câu chuyện tuyệt vời nhất về tình người mà tôi từng nghe'. (Ảnh: Internet)
Từ buổi sáng hôm đó, ngày nào cậu ấy cũng ghé qua chơi nhưng không bao giờ ngủ lại.
Mỗi buổi sáng, cậu ta đưa con gái tôi tới trường bằng xe đạp rồi lại đưa con bé về nhà, luôn đảm bảo rằng con bé làm bài tập đầy đủ. Cậu ta chăm sóc khi con bé ốm và khi chúng tôi bận làm việc. Cậu ấy quan tâm và đầu tư thời gian và công sức. Cậu ấy có lòng kiên nhẫn của một thiên thần mỗi khi tâm trạng con bé không tốt.
Thằng bé nói mình không có gia đình, không được học hành và không có công việc ổn định. Con gái tôi yêu cậu ấy và cậu ấy yêu con gái tôi. Tôi là ai mà lại đi ngăn con bé tự chuốc lấy hậu quả chứ?
Mọi chuyện cứ thế trôi đi 8 tháng nữa cho tới khi con trai tôi nói chuyện với tôi. Thằng bé đã đi dò hỏi thông tin về chàng trai kia và phát hiện ra cậu ta vô gia cư. Bố cậu ấy tự tử. Mẹ cậu – một gái bán dâm - bỏ đi 3 tuần sau đó. Cả nhà họ sống trong một chiếc xe moóc đi thuê. Lúc đó, cậu ấy mới 15 tuổi và đã sống 3 năm ngoài đường, ngủ trong công viên cùng đám bạn bè hoặc ở những khách sạn rẻ tiền. Khi gặp con gái tôi trên đường con bé đi học về, cậu ấy đang xúc cát ở công trường xây dựng. Cậu ấy đẹp trai và bạn biết đấy… một con bé 17 tuổi… hoóc-môn giới tính đang phát triển…
Và bây giờ, tôi ngồi đây, tôi chỉ biết đến một chàng trai 18, 19 tuổi luôn lịch sự, luôn mỉm cười khi tới và khi đi, một chàng trai biết quan tâm, biết giúp đỡ mà không cần phải nhờ, chàng trai khiến con gái tôi hạnh phúc. Một đứa trẻ chưa bao giờ có cơ hội làm một đứa trẻ khi ông bố tự tử trong tuyệt vọng, mẹ làm gái bán dâm, thỉnh thoảng được hàng xóm cho ăn vì đói quá.
Khi cậu ấy không qua nhà tôi, chúng tôi thấy nhớ. Không phải bạn thân nhưng con trai tôi rất hợp với cậu ấy. Con gái út của tôi thì tin tưởng cậu tuyệt đối, còn vợ tôi thì như có thêm một đứa con nữa. Còn tôi? Đôi khi tôi lo lắng cho cậu ấy. Tôi muốn cậu bé hạnh phúc.
Tôi kể với vợ và con gái út những gì tôi biết. Họ đã khóc. Tôi cũng đã rất khó khăn để nói ra chuyện đó. Tôi thất vọng về con gái mình. Con bé biết chuyện. Nhẽ ra con bé nên nói với chúng tôi. Con bé yêu thằng bé mà vẫn để cho thằng bé ra về mỗi đêm. Thật nhẫn tâm.
Ngày hôm sau, tôi đưa chìa khóa nhà cho cậu. Tôi nói rằng tôi mong cậu về nhà mỗi đêm. Một ngôi nhà đúng nghĩa. Vài tuần sau đó, chúng tôi sửa sang lại căn phòng đang để không và đi mua sắm một số đồ đạc. Cậu ấy làm mọi việc khá tốt. Cậu muốn thích tự làm mọi thứ và muốn là ông chủ của chính mình. Chúng tôi thấy cậu cần phải đi học để thực hiện được những ước muốn của mình.
Đó là năm 2000. Và bây giờ, 15 năm sau. Con trai và con gái của tôi đã có một cơ sở kinh doanh làm ăn phát đạt. Chúng cho tôi 3 đứa cháu, trong đó có 2 đứa sinh đôi.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!