Mình năm nay chỉ mới 22 tuổi thôi, mình và người yêu quên nhau khi mình thuê nhà anh để đi học. Cũng từ đó mẹ anh biết, bà cũng chấp nhận và vẫn để mình ở lại trong nhà và bà còn không lấy tiền nhà, nuôi cơm trong nhà cũng hai năm rồi. Mình thật sự biết ơn và cảm thấy may mắn khi có mẹ chồng tương lai yêu thương. Mình và anh sang năm sẽ đám cưới. Mình thấy cuộc sống lúc nào cũng suôn sẻ như ý mình.
Nhưng mẹ người yêu mình là người thẳng tính, cực kỳ nóng tính, nhưng mà có gì ngon cũng cho mình ăn, rất thương người. Mình biết ý bà nên khi bà la mình nói chuyện lớn tiếng mình đều im lặng. Tính bà là vậy nói nhiều và dai nhưng nói xong sẽ quên không để bụng. Nhưng con người ai mà không có bực bội chứ không riêng mình. Nhà buôn bán kinh doanh tiền bạc thu vô hàng ngày, mấy chuyện tiền bạc bà rất kỹ không để xót bao giờ.
'Thật sự vì thương người yêu, mình mới cố gắng chấp nhận mọi thứ'. (Ảnh minh họa: Internet)
Chuyện là thế này, buổi sáng bà đi ăn sáng, mình coi nhà, bà dặn mình khi người làm về nhớ lấy tiền của ông A. Mình cũng lấy tiền ông A, xong rồi cùng lúc thì ông B, ông C kêu hàng, mình có ghi vào sổ. Lúc về mình nói với bà người làm mới đưa tiền là ông B và C. Thì bà quay qua quát lên 'Kêu lấy tiền của một người thôi mà, sao lại lấy tiền của những người khác'. Thật sự mình chưa kịp nói hết, tiền của ông A mình cũng lấy rồi. Thì mình mới trả lời lại: 'Thì tiền của ông bác bảo con lấy cũng ở trong đây nè'. Nói xong mình im lặng, lại ghế ngồi thì trong lòng cũng bực lắm chứ nhưng mình chỉ nói có nhiêu rồi im lặng, không dám trả lời một câu.
Chuyện có như thế mà bà nói với người làm, nói với người yêu là mình nói chuyện hỗn, mặt mày xị xuống. Không những thế, bà còn lớn tiếng: 'Trong nhà này ai tao cũng sợ lắm, riết rồi không dám đụng tới ai, mai không nấu cơm, mệt mỏi lắm rồi hầu hạ từng người, ăn cơm tiệm hết đi'. Thật sự mình rất buồn và mình khóc rất nhiều. Chuyện có nhiêu mà bà mắng nhiếc rồi không thèm nói chuyện với mình.
Mình nghĩ mình ở nhà người ta ăn cơm nhà người ta thì phải làm và có trách nhiệm. Mình học xong là về nhà không dám đi chơi, đi đâu thì xin phép, ăn cơm thì mình rửa chén. Xem nhà buôn bán tiếp chứ mình không phải ăn mà không làm. Mình mở lời nói chuyện bà cũng chẳng thèm quan tâm, ăn cơm bà cũng không thèm ăn chung mâm với mình nữa. Mình mệt mỏi lắm.
Thật sự vì thương người yêu, mình mới cố gắng chấp nhận mọi thứ. Anh cũng hiểu và mẹ anh khó khăn nóng tính nên khuyên mình hãy vì anh. Cảm giác khó chịu khi ở trong nhà mà không khí ngột ngạt. Mình biết kể ra các bạn không thấy hết đươc sự khó khăn của mẹ người yêu mình. Nhiều khi bà chửi những từ khó nghe mình không dám viết lên. Mọi việc trong nhà phải theo ý bà. Từ cái chén, đôi đũa cũng phải ngăn nắp, làm gì cũng phải hỏi.
Hai năm qua mình không bao giờ quên công ơn của bà. Nhà mình cũng dạng khá giả, mẹ rất thương mình, chiều chuộng mình hết mực. Bây giờ cảm thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Mình không muốn lấy chồng nữa đâu! Mình thề những gì mình nói hoàn toàn sự thật. Mình muốn mọi người cho mình lời khuyên, tâm trạng mình nặng nề quá. Cám ơn các bạn.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!