Tôi sinh ra tại một vùng quê nhỏ bé và nghèo nàn. Nghe mẹ kể, lúc mới được sinh ra, cả xóm ai cũng sang xem vì tôi có làn da trắng hồng, mắt đen tròn, môi đỏ và mái tóc hoe vàng. Khoảng được hơn một tháng tuổi, tôi bị một vết thương nhỏ trên mặt nhưng do gia đình nghèo và cha mẹ không để ý nên vết thương bị nhiễm trùng. Tôi phải ở viện từ lúc 2 tháng tuổi cho đến khi biết đi, sau bao cố gắng thì vết thương cũng lành và để lại sẹo khá lớn trên mặt.
Từ đó tôi luôn cảm thấy tự ti về ngoại hình của mình. Còn nhớ khi còn nhỏ, tôi không dám đến trường vì bạn nữ bè trêu cười, còn các bạn nam bắt nạt. Có nhiều hôm đi học, tôi thường bỏ về và nói dối là được nghỉ, hẳn nhiên tôi không có bạn, không đi chơi nên phần lớn thời gian dành cho việc học, chính vì vậy tôi học rất tốt. Đến cuối cấp một, khi đã ý thức được việc học của mình, tôi giữ vị trí cao nhất của trường về thành tích nhập học trong nhiều năm liền và được cử đi thi học sinh giỏi huyện, tỉnh và thành phố. Tuy nhiên, vì tự ti và nhút nhát nên tôi không đi thi bất cứ cuộc thi nào cả.
Tôi thấy mình đã quá tham lam khi nghĩ xứng với anh (Ảnh minh họa: Internet)
Cuối năm cấp hai, nhìn các bạn nữ trong lớp ngày càng xinh đẹp và cao ráo, trong khi tôi vẫn chỉ như một con nhóc cấp một. Lúc này cha mẹ mới lo lắng và đưa tôi đi khám, bác sĩ kết luận xương của tôi chậm phát triển vì tác dụng phụ của việc dùng quá nhiều thuốc kháng sinh lúc còn nhỏ. 'Ừ, chậm lớn thì lâu già', tôi luôn động viên mình như thế. Đến năm cấp ba, trường cách nhà 12 km, thành tích học tập của tôi vẫn rất tốt, mọi người trong lớp không còn trêu chọc nữa, nói chuyện với tôi nhiều hơn dù chủ yếu là để hỏi bài vở hay chỉ kết thân với tôi vào thời gian ôn thi mà thôi, còn lại tôi vẫn thui thủi một mình. Sau cấp ba, cơ thể tôi có lớn thêm chút, tôi đậu vào trường đại học khá tốt, lúc này đã bớt được cảm giác tự ti, rồi tôi gặp anh.
Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng lớp đại học, chung một nhóm đề tài, anh là nhóm trưởng và hơn tôi một tuổi. Tôi thích anh trước nhưng vì tính nhút nhát và tự ti đã ăn sâu nên chỉ dám lén nhìn anh thôi. Còn anh, lúc đầu đối với tôi chỉ có thương hại, anh thấy các bạn trong lớp trước mặt thì xem tôi là bạn để chép bài, điểm danh hay soạn bài giúp, còn sau lưng lại bàn tán về ngoại hình xấu xí và bé nhỏ của tôi. Thật ra tôi cũng biết nhưng vì cũng muốn có bạn nên kệ. Anh hay nói tôi ngốc nghếch, chỉ biết cắm đầu vào học mà không nhìn xung quanh để bị lợi dụng. Anh hay để ý tôi như thế, rồi dần dần thành thói quen và yêu tôi lúc nào không hay.
Từ năm thứ ba, chúng tôi chính thức yêu nhau, có lẽ những ngày tháng yêu anh là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi. Anh rất quan tâm và yêu chiều, luôn cho tôi cảm giác tự tin về bản thân. Anh hay nói rằng trong học tập anh là fan của tôi, khen tôi dễ thương vì thân hình mỏng manh, nhỏ bé. Tôi sống trong hạnh phúc tưởng chừng là mãi mãi này được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó tôi quên đi vẻ ngoài của mình, tràn đầy sức sống và lạc quan, đó là khi chúng tôi ra trường và cùng kiếm việc làm. Nhớ những ngày hai đứa đều thất nghiệp chỉ có tiền đổ xăng chạy vòng vòng chứ không ghé vào quán xá nào cả, lại thấy rất hạnh phúc.
Rồi chúng tôi đều kiếm được việc, có thu nhập khá tốt, cùng thống nhất sẽ tiết kiệm một khoản tiền chung để sau này làm đám cưới. Ngoài ra, anh còn có một khoản khác để riêng, nói rằng sau này sẽ làm phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi. Tôi thực sự rất hạnh phúc, thầm cảm ơn số phận đã không quá bất công với mình. Sau 4 năm yêu nhau anh dắt tôi về giới thiệu với gia đình. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý tốt thế nào nhưng có những điều vẫn không lường trước được. Cha mẹ, các anh chị em trong gia đình anh không vừa ý ngoại hình của tôi, đồng thời họ thất vọng về sự lựa chọn của anh. Cha mẹ anh nói nếu chọn tôi thì xem như không liên quan gì tới ông bà nữa. Chị gái anh là bác sĩ nói vết sẹo trên mặt tôi là do bẩm sinh bị gì đó (có khả năng di truyền), chứ không phải bị thương như tôi nói, chị ấy nói tôi đã lừa dối anh. Đến anh rể của anh cũng nói anh có con mắt nhìn người kém quá, ra đường vơ đại người nào cũng tốt hơn tôi.
Lúc này tôi mới tỉnh ra, thấy mình đã quá tham lam khi nghĩ xứng với anh, bong bóng màu hồng quanh tôi vỡ tan, sự tự tin không còn nữa, cảm giác mặc cảm lại quay về. Anh nói đã lựa chọn tôi nên không ai thay đổi được. Tôi biết chúng tôi yêu nhau nhưng như thế có thiệt thòi cho anh quá không. Sau này anh có hối hận không? Tôi cứ chìm đắm trong những câu hỏi ấy, suy nghĩ nhiều đến mất ngủ và bị trầm cảm một thời gian. Anh luôn bên tôi và nói về tương lai tốt đẹp của hai đứa giúp tâm trạng tôi tốt lên vài phần. Sau khoảng thời gian mất ngủ và trầm cảm, tôi phát hiện ra trên da của mình nổi khá nhiều nốt đỏ ở lưng và chân, ban đầu tưởng đó chỉ là do dị ứng nên không để ý, mãi không thấy lặn mà lại càng lên nhiều, đặc biệt vào những đêm khó ngủ, rồi tâm trạng tôi rất dễ buồn vui thất thường. Sau đó đi khám tôi mới phát hiện mình bị bệnh vảy nến. Do tâm trạng của tôi không tốt nên bệnh đang phát triển rất nhanh.
Trước đây tôi luôn tự nhủ nếu gặp được người nào đó yêu mình thật lòng, tôi sẽ nguyện bên cạnh người ấy, không bao giờ buông tay, trừ khi đó là điều người ấy muốn. Tôi thường cho rằng còn yêu mà muốn chia tay chỉ xảy ra trong các bộ phim bi của Hàn Quốc, chưa từng nghĩ sẽ có ngày xảy ra với chính mình. Nhưng lúc đó tôi mới mới hiểu không phải cứ yêu nhau là được ở bên nhau, tôi thấy mình không còn lý do nào bên cạnh anh nữa, thấy bản thân không xứng đáng. Anh quá tốt để có thể chọn một người nào đó hơn tôi trăm ngàn lần.
Tôi giấu chuyện mình bị vảy nến, thường xuyên kiếm cớ này nọ để hai đứa cãi nhau, cứ khi cãi nhau tôi lại đòi chia tay với lý do quá mệt mỏi về gia đình anh. Anh cũng cố chấp níu kéo làm tôi càng thêm buồn phiền và các nốt đỏ lại càng lên nhanh hơn. Cuối cùng, có lẽ do anh mệt mỏi thực sự nên không níu kéo nữa và chúng tôi chính thức chia tay theo ý nguyện của tôi. Ngày chia tay, cũng là ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau của hai đứa.
Sau ngày đó, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ, tôi khóc suốt và mất ngủ triền miên, các nốt đỏ cũng vì thế mà lên rất nhanh, từ lưng lan sang chân, tay, đầu... và cả mặt. Tôi bắt đầu bị rụng tóc, ngứa và đau rát toàn thân, không dám ra ngoài khi trời nắng, không mặc được áo ngắn tay, không dám mặc váy. Nhiều lần tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình nhưng nghĩ đến cha mẹ lại không nỡ. Tôi luôn cố gắng quên anh, nhưng việc đó dường như là không thể.
Mỗi khi ở một mình cứ nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi còn bên nhau. Tôi thường xuyên vào xem trộm Facebook của anh, đi qua những quán cà phê anh hay ngồi, cầu mong anh luôn hạnh phúc. Tôi cứ âm thầm lặng lẽ như thế. Hôm nay, sau gần 2 năm ngày chia tay, theo thói quen tôi lại vào Facebook của anh, thấy anh mới thay hình đại diện, đó là anh và bạn gái mới. Trái tim tôi đau, biết mình chỉ là quá khứ thôi nhưng sao khó chịu đến thế. Một phần trong tôi thầm cảm ơn người con gái ấy vì đã mang lại hạnh phúc, niềm tự hào cho anh, điều tôi chưa bao giờ làm được. Phần còn lại tôi ích kỷ, ghen tỵ, nước mắt cứ thế rơi. Tôi phải làm sao để chấp nhận số phận của mình đây?
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!