Mẹ bỏ lúc 4 tháng tuổi, lâu lắm mới về thăm con một lần
Trời chập choạng tối, cánh cửa phòng số 9, khoa Thần kinh của bệnh viện Nhi đồng 1 hờ khép, một người phụ nữ lớn tuổi cố dỗ bé trai đang khóc để cho uống nước.
Kể từ lúc mẹ bỏ đi, Hoàng Huy được bà nội nhận về chăm sóc, chữa bệnh.
3 tuổi, con đã phải đối mặt với chứng bệnh bại não, động kinh tái phát mỗi ngày.
Hơn 1 tháng qua, những bệnh nhân tại đây đã quen với hình ảnh một bé trai kháu khỉnh, nhập viện trong tình trạng liên tục co giật, không có bố mẹ bên cạnh được bà nội chăm sóc.
Luýnh quýnh rót nước vào trong bình, một tay đỡ bé trai ngồi dậy, bà Trần Thị Tuyết Lan (53 tuổi, ngụ xã Tường Đa, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre) quệt nước mắt: 'Mẹ nó bỏ đi lâu rồi, không có chăm sóc nữa, bố nó thì đi làm công nhân ở quê, giờ một thân một mình cô lên đây với nó, không biết trụ được bao lâu'.
Ánh mắt khờ dại của Hoàng Huy khi ngắm nhìn mọi vật xung quanh trong vòng tay bà nội.
So với những đứa trẻ bị bại não khác, con khá lanh lợi, biết nhận thức được mọi việc.
Theo bà Lan, Nguyễn Hoàng Huy (3 tuổi) là đứa cháu duy nhất của con trai bà cùng người con dâu. Tuy nhiên, vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, khi Hoàng Huy được 4 tháng tuổi, người con dâu đã giao lại con cho bà săn sóc rồi bỏ đi nơi khác làm ăn, lâu lắm mới về thăm con trai một lần.
'Nó đi hồi thằng bé còn chút xíu, nó biết con nó bệnh nhưng cũng không nói gì. Thôi thì nó không chăm sóc thằng bé thì cô phải chăm, dù nó có bệnh tật nhưng là cháu mình, sao cô bỏ được', bà Lan xúc động.
Nụ cười ngây dại của Huy trên vai bà nội tại bệnh viện Nhi đồng 1.
Thấy người đến nói chuyện, Huy kháu khỉnh cười chào rồi liên tục ú ớ, bập bẹ gọi tên.
'Hồi mới đẻ, thằng bé dễ thương lắm, không có bệnh tật gì đâu. Đến khi được hơn một tháng tuổi, thấy con có biểu hiện lạ, hai vợ chồng thằng Cường (con trai bà Lan) đưa đi khám thì mới biết nó bị bại não. Lúc đó cả nhà như chết lặng, chẳng biết làm sao để cứu thằng bé cả', bà Lan bật khóc.
Nằm trên đôi tay của bà Lan, Hoàng Huy đưa đôi mắt to tròn ngắm nhìn mọi vật xung quanh, chốc chốc lại nở một nụ cười rồi hướng về phía bàn tay đầy những mũi kim tiêm. Suốt 3 năm qua, con nằm viện nhiều hơn sống ở nhà, cứ ở quên được vài bữa thì con lại lên cơn co giật, bà nội buộc phải đưa Huy đi lên Sài Gòn để tìm lấy một cơ hội sống.
Theo bà Lan, bệnh tình của Huy sẽ được cải thiện tốt nếu được uống thuốc bổ não kết hợp với điều trị vật lý trị liệu.
Suốt 3 năm qua, vì không có đủ tiền để chữa bệnh, cơ thể Huy ngày một tiều tụy.
'Thằng bé bệnh nặng quá, cứ co giật miết, một ngày lên cơn động kinh mấy chục lần, phải túc trực thường xuyên, không dám rời mắt khỏi con. Nó còn nhỏ vậy chứ biết hết, thấy ai cũng nhoẻn miệng cười, đôi lúc còn bập bẹ kêu ba, gọi mẹ nữa. Cô chỉ mong nó may mắn được chữa khỏi bệnh, biết đi biết đứng như con người ta',bà Lan rớt nước mắt.
Nhìn những tờ hóa đơn đóng tiền viện phí, giấy ra vô liên tục, bà Lan chỉ biết chờ một phép nhiệm màu.
Mỗi ngày, Huy lên cơn co giật rất nhiều lần.
Thiếu tiền chữa trị, thằng bé sẽ chết
Kể từ lúc phát hiện Huy bị bệnh bại não, mẹ bé lại bỏ đi không còn chăm sóc, một mình bà Lan vừa làm bố, vừa làm mẹ để lo lắng cho đứa cháu nội tội nghiệp.
'Thằng bé nhập viện cũng hơn 1 tháng rồi, bố nó ở quê đi làm công nhân, một tháng được hơn 4 triệu, tiền đó còn không đủ để lo cơm ngày ba bữa, chứ nói gì đến thuốc men cho thằng Huy',bà Lan nghẹn lời rồi nói tiếp.
Đôi mắt đờ đẫn của con sau khi tái phát bệnh.
Hơn 1 tháng qua, Huy ở viện vì chứng bệnh viêm phổi và động kinh tái phát.
'Cô lên Sài Gòn đi giúp việc nhà cho người ta, cũng may bà chủ tốt bụng cho ẵm theo thằng Huy lên ở cùng, vừa chăm sóc cháu, vừa có thêm thu nhập. Nhưng thằng bé bệnh suốt, nên cô nghỉ cũng hơn tháng rồi, giờ chỉ mong bệnh tình của nó mau khỏi, cứ nằm viện suốt thế này cô cũng chẳng biết tính sao', bà Lan tâm sự.
Dường như cảm nhận được những lời nói của bà nội, Huy cố gắng đưa đôi tay của mình với lấy tay bà nội, miệng bập bẹ rồi rớt nước mắt. Trong từng tiếng nấc nghẹn của đứa trẻ vừa lên ba, hơn ai hết con vẫn đang gắng gượng từng ngày để có thể được tiếp tục sống.
Không có mẹ bên cạnh, Huy chỉ biết trông vào bà nội mỗi ngày.
Vẻ kháu khỉnh, đáng yêu của Huy bên bàn tay săn sóc của bà nội.
Nhưng biết làm cách nào đây, khi mà: 'Mọi đồ đạc, nhà cửa bà đã cầm cố để chữa bệnh cho cháu rồi. Chẳng còn có thứ gì đáng giá, chẳng còn cơ hội nào cho Huy tiếp tục chữa bệnh nữa, mượn nợ hoài người ta đâu có cho. Chú ở nhà (chồng bà Lan) lại bị tai biến hơn một năm rồi, không làm lụng gì được nữa, tất cả chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi của thằng Cường mà thôi', bà Lan bật khóc.
'Các bác sĩ bảo bệnh bé cần được chữa trị lâu dài, tập vật lý trị liệu, uống thuốc bổ não, ăn đủ chất thì mới có cơ hội phục hồi. So với những đứa bé bị bại não khác, bệnh của Huy nhẹ hơn khi nó biết nói, biết cười, cái đầu cũng tự ngước lên được..., cô chỉ ước có thể cứu được nó, đánh đổi thứ gì cô cũng chấp nhận cả', bà Lan chia sẻ.
Bà Lan chỉ ước một ngày được nhìn thấy cháu trai của mình biết đứng, biết đi.
Với bà, hi vọng chạy chữa cho Huy vẫn luôn thường trực trong tâm trí.
Ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường bệnh, chốc chốc Hoàng Huy lại nheo mắt, cười đùa khi được bà Lan chăm sóc. Ngoài bệnh bại não, Huy thường xuyên lên cơn động kinh, co giật kèm theo chứng viêm phổi, ho khan suốt đêm khiến cơ thể ngày một tiều tụy. Thấy đứa cháu nội đang dần mất đi cơ hội sống, trong khi bản thân chẳng còn một nơi nào khác để bám víu, mượn tiền cứu cháu, bà Lan chỉ biết ôm Huy vào lòng mà khóc.
Nhìn Huy, bà Lan đau đớn nói: 'Không có tiền chữa bệnh nữa, chắc thằng bé chỉ còn biết nằm đó chờ chết. Hết cách thật rồi, bà xin lỗi con nha Huy...'.
Bữa ăn chiều của 2 bà cháu, thiếu thốn mọi bề trong bệnh viện Nhi đồng 1.
Chân tay của Huy hoạt động khá tốt, chỉ mong con có đủ kinh phí để chữa bệnh.
Dù biết những ngày tháng sắp tới, cơ hội để cho đứa cháu nội tiếp tục chạy chữa là rất khó khăn nhưng không một ngày nào, bà Lan lại từ bỏ cơ hội. Bởi trong tâm thức một người bà, việc cứu sống đứa cháu trai là động lực để bà tiếp tục sống.
'Cô không có bỏ cuộc, bỏ Huy được. Mỗi ngày cô xin cơm từ thiện, xin bánh mì, không có thì mua nửa ký cơm trắng 6 ngàn mà ăn cầm chừng, chỉ mong có một phép màu để cứu lấy thằng bé',bà Lan ngậm ngùi nói.
Ánh mắt cầu cứu của con đến tất cả mọi người.
Hi vọng, nhiều sự giúp đỡ sẽ đến với con để con được chữa bệnh, điều trị một cách tốt nhất.
Đưa ánh mắt thơ ngây, Hoàng Huy nhìn chúng tôi như một sự khẩn cầu. Cầm đôi bàn tay bé nhỏ của con, chúng tôi ước gì một phép màu giúp con có tiền để tiếp tục chữa bệnh bại não, điều trị thuốc men để cho những nỗi đau đớn, giày vò của căn bệnh quái ác này được rời xa con mãi mãi.
Trước hoàn cảnh đáng thương của con, chúng tôi tha thiết kêu gọi quý độc giả gần xa quan tâm giúp đỡ để Hoàng Huy có cơ hội tiếp tục cuộc sống.
Mọi đóng góp xin vui lòng liên hệ số điện thoại bà Trần Thị Tuyết Lan (bà nội Huy): 0352142329.
Hoặc thông qua số tài khoản ngân hàng Vietcombank: 0421000532727.
Chủ tài khoản: Trần Thị Tuyết Lan,chi nhánh ngân hàng Vietcombank Hùng Vương, TP.HCM.
Hiện con đang điều trị tại phòng 109, khoa Thần kinh, bệnh viện Nhi đồng 1, TP.HCM.
Xin chân thành cảm ơn!
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!