Câu chuyện cảm động về cậu bé Hollyn bị ung thư

Cần biết - 11/24/2024

Hollyn là một cô bé xuất sắc, bé chiến đấu với bệnh ung thư và viết thư cho nhiều bạn bè bị ung thư trên thế giới.

Hollyn sinh ra vào ngày 22 tháng 6 năm 2000. Bé bị sinh sớm 10 ngày và là con thứ 3 của chúng tôi. Bé có đôi mắt màu xanh sẫm tuyệt đẹp, đôi má phinh phính và nặng 8 pound 12 auxơ (đơn vị đo lường của Anh). Khi Hollyn sinh ra, chị gái của bé Jorie 7 tuổi và anh trai bé Drake 3 tuổi. Drake muốn đặt tên em là Snoopy, Jorie muốn em tên là Delaney, và chồng tôi muốn đặt tên con là Hollyn, còn tôi lại thích cái tên Jamie. Chồng tôi đã thắng, chúng tôi đã rất hạnh phúc khi gọi bé là Hollyn. Bé rất đặc biệt, khoẻ mạnh, thông minh, giàu nghị lực và sôi nổi!

Khi Hollyn 5 tuổi, bé rất khoẻ, ham chơi và thích đi mẫu giáo. Bé học tê-kôn-đô (Tae Kwon Do) và bơi lội. Một ngày, trong bữa ăn tối, bé kêu đau bụng, bé đi lên giường, nằm xuống và ngủ suốt buổi tối, lúc đó mới có 5 giờ chiều, vì thế mà tôi đã rất lo lắng. Buổi sáng hôm sau, bé khoẻ lại và đi đến trường. Hai tuần sau, điều tương tự lại xảy ra và bé thấy chán ăn. Tôi nghĩ có thể bé bị nhiễm vi-rút. Tôi đo nhiệt độ cho bé và thấy bé sốt, không có triệu chứng nào khác; nên tôi đã nghĩ ngày mai sẽ đưa bé đến viện. Sau đó, buổi sáng hôm sau bé khoẻ lại, tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó khi thấy bé khoẻ mạnh và ăn tốt.

Câu chuyện cảm động về cậu bé Hollyn bị ung thư

Hollyn đã thực sự vật lộn với căn bệnh ung thư nhưng đã dũng cảm chiến đấu. (Ảnh minh họa: Internet)

Trong 4 tuần sau đó, bé lại bình thường, ngoại trừ có một vài tai nạn trong nhà, đó là điều bất thường đối với bé, vì bé đã được tập cho tự đi bô từ 19 tháng tuổi. Tôi hỏi liệu con có bị đau ở đâu không và bé nói không. Vì vậy, tôi đã để ý quan sát bé, và một lần tôi đã nhìn thấy máu trong nước tiểu của bé. Tôi gọi cho bác sỹ và hỏi Hollyn về điều này, tôi mới biết điều đó đã xảy ra vài lần. Tôi đã rất hoảng hốt và đưa bé đến gặp bác sỹ ngay ngày hôm đó. Họ không hề lo lắng, và họ cũng tìm thấy máu trong nước tiểu, nhưng không có triệu chứng nào khác nên họ yêu cầu kiểm tra lại. Vì thế tôi đã đưa bé vào viện và không thấy thêm máu trong nước tiểu, nhưng bé bị cao huyết áp. Bác sỹ vẫn không hề lo lắng. Tôi thì có và tôi đã tìm thông tin trên mạng.

Khi bé đến viện kiểm tra lại vài ngày sau đó, tôi đã yêu cầu siêu âm thận cho bé. Bé dường như vẫn rất khoẻ, bé vẫn ăn, chơi, không sốt, không đau và không bị làm sao cả. Bác sỹ không tìm thấy điều gì cả, nhưng vẫn làm siêu âm theo yêu cầu của tôi. Tôi đã nói chúng tôi sẽ không làm được điều gì trong những ngày sau khi siêu âm, vì thế chồng tôi đi làm và tôi mang 2 con gái nhỏ Kailey 2 tuổi và Jessica 4 tháng tuổi đi cùng với tôi. Tôi đã đọc về u Wilms và cầu nguyện nó không xảy ra mà có thể là do sán hoặc vi-rút.

Chúng tôi đến viện làm siêu âm vào ngày 18 tháng 11 năm 2005, kỹ thuật viên rất tốt, nhưng tôi cảm thấy có gì đó bất thường khi cô ấy ở bên Hollyn quá lâu. Tôi cảm thấy điều gì thật tồi tệ. Sau đó, họ đưa tôi đến phòng chờ chụp phim cắt lớp vi tính và nói bác sỹ sẽ gọi cho tôi để báo kết quả, tôi đã hỏi 'Họ đã nói với tôi, tôi sẽ biết sau một vài ngày', và kỹ thuật viên đã nói với tôi rằng bác sỹ chuyên khoa siêu âm cần một ít thời gian và đang xem xét kết quả. Điều quan trọng là tôi phải chờ đợi. Bác sỹ đã gọi tôi sau đó và nói với tôi qua điện thoại rằng Hollyn có một khối u to bên thận phải và có thể là ung thư. Tôi và bé đã khóc cùng nhau. Đó là cuộc gọi tồi tệ nhất mà tôi đã từng nhận.

Tôi đã gọi cho chồng tôi đang ở nơi làm việc và báo cho anh biết. Sau đó, họ nói Hollyn cần chụp phim cắt lớp vi tính. Bé đã rất dũng cảm khi một mình trong phòng chụp phim, uống thuốc cản quang và trải qua cuộc kiểm tra khó khăn này.

Chồng tôi cũng đã đến, chúng tôi đã cùng nhau khóc và cầu nguyện trong khi đợi kết quả. Một nhóm bác sỹ đã đến để thông báo tin cho chúng tôi, tôi nói với họ về những gì tôi đọc được về u Wilms và tôi có một loạt các câu hỏi. Họ đã rất ngạc nhiên và khẳng định thêm với chúng tôi. Sau đó, bác sỹ nói với Hollyn rằng bé cần phẫu thuật để cắt bỏ bong bóng trong bụng của bé và rằng họ sẽ mổ ra và lấy bỏ bong bóng đi. Bé hỏi 'Nó có đau không'. Bác sỹ trả lời 'Không, họ sẽ cho cháu thuốc ngủ và cháu sẽ không cảm thấy bất kỳ điều gì, cháu sẽ tỉnh dậy và sẽ nhìn thấy bố và mẹ cháu'. Bé hỏi 'Họ sẽ sử dụng 1 con dao sắc hay 1 con dao cắt bơ ?'. Bác sỹ dừng lại và nói một con dao sắc. Sau đó bé đã khóc.

Chúng tôi được thông báo cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào ngày hôm sau và bé đã sẵn sàng. Sau đó, chúng tôi được bác sỹ phẫu thuật thông báo phẫu thuật cần được mở rộng như thế nào khi khối u phát triển vào trong khoang ngực. Vì thế cuộc phẫu thuật cần được hoãn lại cho đến khi nhóm A đến vào thứ 2. Bé được mổ vào ngày 21 tháng 11, đưa về khoa hồi sức tích cực, và sau đó được chẩn đoán là u Wilms. Bé ở giai đoạn 2 FH và phải trải qua nhiều tuần điều trị hoá chất, nó đã làm cho bé mệt và đau. Tháng 4 năm 2006, bé kết thúc điều trị hoá chất và thấy khoẻ hơn nhưng vẫn tiếp tục đau đầu và đau bụng. Bé phải đến gặp bác sỹ chuyên khoa thần kinh để xem vì sao đầu bé vẫn còn đau và loại trừ các vấn đề khác, và tất cả đã rõ ràng. Chúng tôi đã rất tin tưởng.

Câu chuyện cảm động về cậu bé Hollyn bị ung thư

Điều khó khăn nhất là phải nói cho bé biết bệnh ung thư đã quay trở lại (Ảnh minh họa: Internet)

Bé vẫn tiếp tục đến viện để kiểm tra lại và theo dõi, tất cả đều tốt. Lần cuối cùng vào 31 tháng 7 năm 2007. Bé không điều trị 16 tháng kể từ khi khám định kỳ. Họ đã tìm thấy 4 nốt di căn phổi, 2 nốt lớn và 2 nốt nhỏ. Bé được chẩn đoán vào ngày 3 tháng 8 năm 2007 và trải qua rất nhiều xét nghiệm. Điều khó khăn nhất là phải nói cho bé biết bệnh ung thư đã quay trở lại! Bé cần được phẫu thuật để đặt cửa truyền hoá chất và điều trị hoá chất ngay. Thời gian này bé cũng phải điều trị tia xạ. Đây là tuần thứ 7 trong quá trình điều trị lần này, nó khó khăn và nặng nề hơn trước nhiều, và có rất nhiều bệnh nhân nội trú. Bé phải vào viện rất nhiều lần để điều trị hoá chất nội trú hay vì bị sốt. Bé phải điều trị hoá chất 5 ngày liên tiếp và 2 ngày sau đó quay trở lại để điều trị thêm, thật là khó khăn.

Bé chỉ đến trường được một ngày, bé đã phải rời khỏi trường học, bạn bè và cuộc sống thường ngày. Bé bị rụng tóc, sút cân, bé nhớ nhà và bốn anh chị em của mình. Bé là con thứ. Ung thư ảnh hưởng đến toàn bộ gia đình tôi và nó thật kinh khủng. Tôi cầu nguyện họ có thể tìm ra phương pháp điều trị và nhiều người đầu tư cho nghiên cứu điều trị triệt căn bệnh ung thư. Trẻ em không đáng phải chịu đựng những điều như thế này; gánh nặng của những điều này gần như không thể chịu đựng nổi. Nhưng tôi tin vào chúa, và người luôn bệnh cạnh và làm cho chúng ta vững tin.

Hollyn đã thực sự vật lộn với việc tái phát bệnh. Chúng tôi đưa bé đến bác sỹ tâm lý trẻ em để giúp bé vơi đi cơn giận dữ. Bé tức giận vì bệnh ung thư quay trở lại, vì uống quá nhiều thuốc, vì mọi người hỏi bé nhiều câu hỏi (Hôm nay con có đi vệ sinh không? Con có đau bụng không?...), bé giận vì bé sẽ bị học chậm khi quay trở lại trường, khi bé đến một chương trình học hè và không được học phần cuối để theo kịp bạn bè. Dù bé cố kìm nén, nhưng những cơn tức giận bùng nổ theo nhiều cách khác nhau. Tôi hoàn toàn hiểu được điều này, chúng tôi thông cảm với những cơn tức giận của bé trong những ngày này.

Hollyn là một cô bé xuất sắc, bé vẫn tập Tae Kwon Do, chơi bóng đá và bóng chữ T trong suốt mùa hè. Bé không biểu hiện triệu chứng xung quanh thời gian này. Bé được cho uống thuốc chống viêm 9 viên một ngày và vào cuối tuần là 15. Bé chiến đấu với bệnh ung thư và viết thư cho nhiều bạn bè bị ung thư trên thế giới. Bé ủng hộ tiền cho trung tâm nghiên cứu ung thư ở bệnh viện nhi đồng của Wisconsin. Bé giúp cung cấp tiền đi lại và cùng các bạn trong lớp gây dựng nên quỹ có trên 200 đô-la cho các bạn bị ốm, đó là tất cả những gì bé làm trước khi bị tái phát. Bé rất dũng cảm và luôn chia sẻ nó cho mọi người. Bé là ánh mặt trời của chúng tôi!

>> Xem thêm: Hỏi đáp về bệnh ung thư phổi

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!