Sharan, 36 tuổi, là mẹ của một cậu con trai 5 tuổi tên Neil. Cô đi làm và sống cùng chồng con tại Singapore. Trong câu chuyện dưới đây, Sharan đã nhớ lại lần cô muốn kết thúc cuộc sống của chính con trai mình. Đó là một hành trình của những giằng xé nội tâm, hy vọng rồi thất vọng và đỉnh điểm là mong muốn 'giải thoát bản thân khỏi việc làm mẹ'.
5 năm trước, tôi vẫn còn nhớ buổi chiều khi tôi định giết con mình. Tôi từng hy vọng đó chỉ làm cảm giác của baby blues và rằng nó sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng mọi chuyện lại chỉ tồi tệ dần lên. Tôi đã có một thai kỳ tuyệt vời trước đó: Tôi không ốm nghén, không bị phù chân, không thèm ăn một cách bất thường. Nhưng rồi con chào đời, cả thế giới của tôi bắt đầu đi xuống.
Cảm giác hận thù trong tôi bắt đầu phát triển không phải là điều tôi mong đợi. Bạn không như vậy khi mới làm mẹ, đúng không? Việc có con không đem lại niềm vui cho tôi. Và tôi nhận ra đây chính là chứng trầm cảm sau sinh mà tôi phải chịu đựng. Nó làm tôi bị rối loạn hoàn toàn. Tư duy logic chẳng còn ý nghĩa gì với tôi, và tôi cũng không thể xoa dịu chính mình.
Tại sao trong các cuốn sách liên quan đến trẻ em không cảnh báo chúng ta về điều này? Tại sao những người đã trải qua chuyện này không nói với chúng ta? Tại sao mọi người lại vẽ một bức tranh đẹp như vậy về việc có con? Phải chăng tôi là bà mẹ tồi tệ nhất thế giới?
Neil bị đau bụng và điều đó thật đáng lo ngại cho cả tôi và thằng bé. Tôi cảm thấy đau khổ và muốn kết thúc nó. Nếu chúng ta có thể làm điều đó với một con vật (khi nó quá đau đớn), tại sao không phải với một đứa trẻ? Tất cả những suy nghĩ này cứ tràn ngập trong tâm trí tôi.
Thằng bé khóc hàng giờ liền, mỗi ngày một tuần. Thằng bé bị ốm à? Mọc răng? Mệt mỏi? Đói bụng? Buồn phiền? Nổi điên? Tôi không thể nói và điều này đang giết chết tôi. Tôi đung đưa con, bế áp con vào người vì nghĩ rằng con cần phải ở gần bầu ngực để cảm thấy thoải mái và an toàn (hoặc giống như khi con vẫn còn ở trong bụng mẹ); tôi đưa con đi dạo trong chiếc nôi của con... Nhưng tất cả không có hiệu quả gì. Không có giai điệu du dương hay ngôn từ dỗ dành nào là đủ cho con người nhỏ bé này. Thằng bé giống như một sinh vật đang khóc lóc rất khó chịu, mệt mỏi, căng thẳng và bực bội.
Sharan đã nhiều lần đứng bên cửa sổ, nhìn xuống sân chơi và mong muốn những điều tốt đẹp cho con mình.
Tôi cảm thấy thất vọng và vô vọng. Tôi bắt đầu kéo tung mái tóc của mình. Tôi nhờ chồng sửa lại cho chiếc túi bấm bốc trong phòng làm việc của chúng tôi. Tôi thực sự cần một lối thoát để trút sự thất vọng của mình, và anh hiểu điều đó. Anh ấy đã làm tất cả những gì có thể để giúp tôi, nhưng nó không đủ. Tôi muốn khóc lóc để trút sạch mọi thứ và tôi muốn từ bỏ 'thiên chức làm mẹ'. Nó không dành cho tôi - ít nhất không phải bây giờ, không phải theo cách này.
Khi chồng tôi đi làm, tôi đã mất nhiều thời gian đứng bên cửa sổ, chỉ nhìn xuống sân chơi dưới nhà, xem lũ trẻ chơi và tưởng tượng Neil và tôi cũng như vậy lúc con lớn hơn một chút. Rồi tôi cảm thấy yên bình. Điều này sẽ kéo dài trong vài phút cho tới khi tiếng khóc của con làm tôi giật mình và thất vọng.
Rồi một buổi chiều, tôi nhìn xuống dưới đó với một suy nghĩ khác hoàn toàn. Tôi muốn bế con lên và thả nó ra ngoài cửa sổ. Tôi không nói dối, đó thực sự là điều thoáng qua trong đầu tôi. Vâng, nghe có vẻ điên rồ, một bà mẹ muốn giết con mình. Nhưng đó là những gì thực sự đã tồn tại.
Tôi nhìn con. Thằng bé đang nằm trong cũi, mắt đỏ bừng và la hét như thể bay phổi ra ngoài. Tôi làm gì? Làm cách nào để tôi dừng lại suy nghĩ kia? Tôi biết có điều gì đó không đúng với mình. Làm sao mà tôi có thể có những suy nghĩ xấu xa như thế với con của mình? Tôi chạy đến cầm điện thoại và gọi cho mẹ tôi, chồng tôi để nói về những gì tôi đang cảm thấy. Họ hoảng sợ và cố gắng trấn tĩnh tôi qua điện thoại, trong khi lái xe về với tôi.
Rất may là suy nghĩ đen tối đó của tôi không dẫn đến hành động. Tôi tìm sự trợ giúp ngay sau vụ việc. Tôi biết tôi không đơn độc và nhiều phụ nữ bị trầm cảm sau sinh. Nhưng những thứ đã giúp tôi thoát ra là một hệ thống hỗ trợ tốt. Gia đình quan tâm tôi, giúp tôi chăm sóc Neil bất cứ khi nào tôi không thể tự mình xoay xở với con.
Cuối cùng, sau 3 tháng, sinh hoạt của con đã thành nề nếp. Đó là một thời gian thực sự khó khăn với tôi, nhưng tôi đã đấu tranh để sống sót. Bây giờ, tôi có một cậu con trai hạnh phúc, 5 tuổi và đang chờ mong đứa con tiếp theo của mình.
Mất kiểm soát cảm xúc sau khi làm mẹ là một điều thường gặp nhưng nó có thể trở thành tiêu cực. Bạn có thể cảm thấy muốn từ bỏ khi không thể tự mình đối phó. Trầm cảm giống như một bóng đen và bạn phải chiến đấu với nó. Những suy nghĩ đáng sợ không có nghĩa là bạn thực sự sẽ làm điều đó. Hãy tìm sự an ủi từ những người thân yêu và đừng ngần ngại yêu cầu trợ giúp của gia đình, bạn bè hay thậm chí là các chuyên gia y tế.
* Tên của mẹ và em bé đã được thay đổi.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!