Chuyện đời, có những mối tình đẹp lung linh như ánh nến đêm Giáng sinh tưởng như không bao giờ tắt. Có những mối tình mà người ta nâng niu như nâng cánh hoa hồng vì sợ chạm nhẹ chút thì nó sẽ vụt tan biến mất. Chuyện tình yêu, ai dám nói trước điều gì?
Nhân ngày vinh danh các thầy cô, ta cùng ngồi lại suy ngẫm đến một mặt rất đời thường, nhưng người trong cuộc lại không mấy khi dám thừa nhận, ấy là chuyện tình yêu thầy trò - cô trò.
Em rất giống… vợ tôi
Và lại có những câu chuyện tình thầy trò khiến con người ta vừa ngưỡng mộ, vừa tự hào
Là một cô gái tỉnh lẻ, Lan lúc nào cũng tự ti vào chất giọng địa phương của mình. Việc học ngoại ngữ đối với cô vì vậy mà cũng trở thành trở ngại dù đã nỗ lực rất nhiều. Nhưng dường như Lan chưa bao giờ nhận ra rằng mình luôn được vị giáo sư đáng kính dạy cô môn Pháp văn ưu ái, cho đến một ngày.
Hôm ấy thầy hẹn gặp cô ở căng tin. Ông ăn mặc lịch sự, bảnh bao hơn ngày thường. Dường như những nếp nhăn trên gương mặt của người thầy cả đời yêu nghề dạy có đôi phần giãn ra. Và không để Lan phải đợi lâu, ông bắt đầu chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình. Giọng ông trầm ngâm, 'tôi hẹn em hôm nay ở đây không vì công việc cũng không phải việc học hành, tôi đơn giản chỉ muốn kể cho em một chút kỷ niệm rất xưa, một thời đã qua mà tôi không thể quên…'
Câu chuyện ấy cứ thể hiện ra rõ ràng trong tiếng trầm bổng của thầy, đó là hồi ức về người vợ quá cố, về những thăng trầm trong cuộc đời của vị giáo sư già. Không ai tâm sự với ai trước đó mà cả hai thầy trò giống như đang sống cùng những ngày tháng xa xưa, đến tận khi cô sinh viên trẻ nước mắt đầy khóe mi.
'Em rất giống vợ tôi, người con gái duy nhất tôi yêu; em là hiện thân của tình yêu mà tôi nâng niu suốt cuộc đời này. Suốt hai năm qua tôi còn đứng vững và tiếp tục giảng dạy là nhờ được nhìn thấy bóng dáng em mỗi ngày'.
Đến tận bây giờ, Lan vẫn không hiểu đây là tâm sự của thầy hay là một lời tỏ tình của một người đàn ông dành cho mình. Chỉ biết rằng cô thực sự thương người thầy ấy. Cô đâu có ngờ ngờ vị giáo sư đáng kính hàng ngày tận tụy với bao thế hệ học trò mà phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm và vẫn cô đơn khi đã có tuổi. Cô không biết và cũng không đủ khả năng để giúp thầy được vui vẻ hạnh phúc mà mình không mắc lỗi với người yêu đang công tác tận ngoài hải đảo xa xôi.
Thầy ơi 'em yêu anh'
Hữu Thanh và Diễm Châu diễn lại cảnh ngày xưa gặp nhau trong lớp học
Thanh, một thanh niên sinh năm 1982 đến từ vùng đất miền Tây nghèo khó. Cái vất vả hằn dường như còn hằn trên gương mặt khắc khổ của anh. Quyết tâm vượt nghèo, anh thi đỗ vào trường Sư phạm Văn.
Diễm Châu, một cô gái Sài thành kiều diễm, sinh năm 1993.
Một ngày đẹp trời, Thanh, trong chuyến công tác tại trường của Châu được bổ nhiệm vào dạy thay tiết Văn lớp cô. Lối nói chuyện mới lạ và thú vị cùng điệu cười đôn hậu của thầy giáo trẻ đã khiến các cô gái mới lớn xốn xao. Châu cũng không phải là ngoại lệ.
Châu chủ động xin số rồi hỏi bài thầy để nhân cơ hội tiếp cận thầy. Cơ duyên đến với hai người lúc nào không hay. Nhưng là một người thầy, Thanh không cho phép mình được ngỏ lời với cô học sinh ấy. Khoảng cách về tuổi tác, đặc biệt là sự giàu nghèo khiến Thanh ngập ngừng.
Bến xe buýt, nơi hẹn hò lãng mạn của mối tình thầy trò
Hiểu lòng thầy, Châu dũng cảm bày tỏ lòng mình và mặc dù bị bố mẹ ngăn cấm, cô vẫn quyết tâm thuyết phục thầy. Vượt qua bao rào cản, giờ cô đã là cô sinh viên của trường Dược và Thanh đã chính thức cầu hôn cô. Hơn ai hết, Châu thấy lòng thật bình yên. Còn Thanh, anh thực sự xúc động khi nói về mối tình thầy trò của mình và người vợ kém 11 tuổi: 'Cảm ơn em đã dũng cảm bước qua những rào cản cuộc sống để yêu ông giáo nghèo như tôi'…
Nhân gian vẫn yêu nhau, và xa nhau, và làm nhau đau. Chỉ mong rằng, những con người thực sự yêu nhau thì sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Tình yêu vốn không có lỗi…
>>> Xem thêm: Nghề giáo: Khó tránh khỏi bệnh đường hô hấp
Ảnh minh họa: Internet
Bình Tri (TH)
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!