Tôi là giáo viên, chồng là bộ đội, chúng tôi cưới năm 2009. Cuộc đời tôi trải qua biết bao thăng trầm đau khổ rồi vợ chồng mới có nhà riêng và hai con lần lượt ra đời, một bé trai gần 5 tuổi và một bé gái gần 3 tuổi.
Cưới nhau được một tháng tôi có bầu, báo tin cho chồng mà anh chẳng mảy may nói câu nào. Anh hay ghen, ghen vô cớ, khi người lạ vào nhà hoặc đồng nghiệp nam gọi điện anh cũng đánh tôi. Sau khi biết tin tôi có thai, anh bảo đi phá vì cho rằng đó không phải con anh. Suốt thời gian mang thai, đêm nào tôi cũng âm thầm rơi nước mắt nhưng may sao đến ngày sinh tôi cũng được 'mẹ tròn con vuông'.
Con được nửa năm anh bắt tôi đưa con đi xét nghiệm ADN, tôi bằng lòng đi cùng. Một tuần sau có kết quả là con anh, anh vui lắm nhưng chỉ nói một câu 'Mình vô sinh mà cũng có con cơ à'. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi, tôi nhẫn nhịn anh cho gia đình yên ấm. Kể từ đó anh thương con và yêu tôi nhiều lắm, sau đó chúng tôi lại có thêm một bé gái. Gia đình có thể nói là rất hạnh phúc mà bao người thường mơ ước.
Tôi đã khóc nhiều lắm, không ăn uống gì cả, suy nghĩ rất nhiều (Ảnh minh họa: Internet)
Chợt một ngày, trong cơn say anh đã tâm sự với tôi: Anh lỡ có con với người phụ nữ khác rồi vợ ạ. Họ muốn tình nguyện làm vợ hai của anh, không cần danh phận. Tôi nghe xong choáng váng, trời đất như tối sầm trước mặt. Im lặng một lúc rồi hỏi anh người đó ở đâu, làm gì. Anh thành thật trình bày lai lịch rồi nói quen nhau qua Facebook. Anh rất yêu người đó nhưng không muốn mất mẹ con tôi.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh đến vậy, hỏi anh cô ấy có bầu lâu chưa, anh bảo cũng mới thôi. Anh bảo tôi có thể chấp nhận cô ấy là vợ hai của anh được không? Cô ấy muốn có một đứa con với anh. Tôi đau lắm, trái tim bị anh xé nát từ lúc đó. Tại sao cô ấy là giáo viên đứng trên bục giảng trước hàng ngàn học sinh mà có thể đi phá vỡ hạnh phúc của gia đình người khác như thế? Suốt đêm đó tôi không sao chợp mắt được. Sáng hôm sau tôi nhắn tin hỏi anh những gì đêm qua anh nói là sự thật đúng không? Anh bảo đúng vậy.
Tôi đã khóc nhiều lắm, không ăn uống gì cả, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nói với anh: 'Em rất yêu anh và chỉ yêu mình anh thôi, em không muốn con chúng ta không cha không mẹ, nhưng vì quá yêu anh nên sẽ để anh đến bên người ấy. Em muốn anh được hạnh phúc, muốn được thấy anh mỉm cười, có như vậy em mới hạnh phúc. Còn anh sống bên em mà không vui vẻ, khổ sở thì buồn lắm. Em rất hoang mang không biết sẽ như thế nào nữa. Chồng ạ, em là giáo viên nên tư cách và phẩm chất không cho phép em sống mà để đồng nghiệp và học sinh bàn tán chuyện gia đình mình được'.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!