Khi con trai hơn một tuổi, mẹ có chuyến công tác hai ngày. Dù đã nhờ bà ngoại ở quê lên phụ ba chăm sóc con, nhưng là lần đầu tiên xa con, mẹ rất lo lắng, suốt đêm trăn trở.
Vừa xong việc là mẹ bay về ngay. Mẹ quăng vội mớ hành lý khi nhác thấy bóng con chập chững trong phòng khách. Con đang cười toe với bà, nhìn thấy mẹ thì nước mắt lưng tròng, ngoảnh mặt đi nơi khác. Cả ngày hôm đó con không chịu mẹ bế, cũng không bi bô gọi mẹ như thường lệ. Bà ngoại lý giải là do mẹ không chào tạm biệt con lúc đi, lúc thức dậy con ngơ ngác tìm mẹ rồi khóc rất nhiều. Mẹ không tin lắm vì thấy con còn bé, chắc không nhạy cảm vậy đâu. Mãi đến tối, mẹ nhượng bộ… năn nỉ con thì con mới hết giận và mỉm cười trở lại.
Một năm sau, mẹ đi du lịch với công ty, ngại sức khỏe con không tốt nên mẹ để con ở nhà với ba. Sớm hôm đó mẹ đi khi con còn say ngủ, vậy mà nửa giờ sau, ba đã gọi điện để mẹ nghe giọng con khóc òa: 'Sao mẹ trốn con?'. Suốt chuyến đi, mẹ bứt rứt, bồn chồn.
Ảnh minh họa: Internet
Lần nọ, đang cùng chơi ngoài vườn nhà nội, mẹ nổi hứng tìm chỗ trốn. Sau một hồi dáo dác tìm mẹ, con ngồi phịch xuống đất, khóc thét lên: 'Con không thích trò trốn tìm, mẹ ơi, đừng bỏ con!' khiến mẹ vội vã rời chỗ nấp. Dỗ dành mãi mà con vẫn mếu máo không tròn câu: 'Sao mẹ trốn con?'.
Rồi lần mẹ để con ngủ trưa một mình trong phòng, chạy qua hàng xóm xin trái chanh nhưng mải trò chuyện, cho đến khi nghe tiếng con thất thanh gọi mẹ. Nhìn con ngồi giữa đống mền gối ngổn ngang, mặt ràn rụa nước mắt, mẹ trách con là trai mà sao yếu đuối. Con nấc lên: 'Sao mẹ không đợi con thức dậy hẵng đi. Sao giống như mẹ trốn con vậy?' khiến mẹ nín lặng. Tối đó, con vòng tay ôm mẹ từ sau lưng, giọng chân thành: 'Như vậy thì mẹ sẽ không trốn con được nữa'. Mẹ chợt hiểu mình đã vô tình khắc vào tim con một vết đau…
Câu hỏi: 'Sao mẹ trốn con?' đầy hờn trách ấy vang mãi trong đầu mẹ khi mẹ hớt hải chạy đi tìm con, năm con sáu tuổi, vuột tay mẹ và lạc mất giữa những kệ hàng cao ngất của siêu thị. Khi tiếng loa thông báo nhắn tin cho mẹ đến nhận lại con, mẹ tưởng như mình được hồi sinh. Con đang ngồi ngoan bên cạnh mấy chú bảo vệ, cố bình tĩnh nói với mẹ mà nỗi sợ vẫn còn đọng trong ánh mắt: 'Lần này là lỗi tại con, không phải mẹ trốn con nên con không khóc'.
Mẹ đã hứa không bao giờ trốn con nữa, dù mẹ chỉ đi ra chợ mua ít quả ớt hay phải đi xa nhà vài ngày, mẹ cũng chuẩn bị tinh thần cho con. Mẹ không muốn con hoảng loạn với nỗi sợ một mình, với cảm giác bị bỏ rơi, dù con trai mẹ ngày một lớn lên, đã tỏ ra mạnh mẽ và bản lĩnh.
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!