CUỘC TÌNH KHÔNG HẸN - Chương 8. Đang bình thường, bỗng nhiên thấy mẹ ngồi lì xuống nền đất ướt lạnh, Trang ngạc nhiên không hiểu mẹ bị gì. Cô ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh mẹ, vốn tính khờ khạo, ngay khi thấy mẹ còn khóc lóc ỉ ôi, Trang chỉ biết im lặng chờ cho mẹ qua cơn xúc động. Theo linh cảm của người phụ nữ, cộng thêm kinh nghiệm quá nửa đời người, dù chưa biết sự việc đầu đuôi ra sao nhưng bà Đào ngầm thừa nhận trong đầu, Trang chắc chắn đã có thai. Nhìn ánh mắt ngây dại của con gái, bà Đào thấy lòng quặn thắt lại, giống như có ngàn vết dao đang cắm thật sâu vào cơ thể già yếu này. Tại sao chứ? Bà Đào tự chất vấn chính mình. Tại sao cuộc đời bà đã khổ cực, lam lũ... Ngay đến đứa con gái bé nhỏ ấy cũng phải chịu kiếp giống mẹ mình... Tại sao ông trời lại bất công đến vậy?? -- Mẹ... mẹ bị làm sao vậy? -- Có thấy trong người khó chịu không con? Còn đau bụng nữa không? -- Không ạ. Con không đau, con hết đau rồi mẹ ạ. Thật đó, con không đau nữa đâu, mẹ đứng dậy đi được không ạ. Nền đất lạnh và ướt lắm. Trang ngây thơ tưởng rằng mình đổ lỗi cho mẹ nên mẹ mới ngồi lì ở đó, cô rối rít thanh minh rằng mình ổn để mẹ đứng dậy. -- Thỉnh thoảng có cảm thấy bụng dưới căng tức, giống như có gì đó đạp đạp vào đây không? Vừa hỏi bà Đào lần lần cánh tay, chỉ theo vị trí trên bụng con gái để nắm được tình hình. -- Con không biết! Câu trả lời vô tư ấy lại khiến cho người mẹ này thêm chết lặng. Thực sự là Trang khờ quá, cái gì cũng không hay, cái gì cũng không biết. -- Ngoài này lạnh lắm, cởi áo khoác đi mưa ra đi. Mẹ nghĩ lại rồi, hôm nay chúng ta sẽ ở nhà, không đi làm nữa. -- Sao vậy mẹ? Sao mặc áo đi mưa cẩn thận rồi lại không đi nữa ạ? Thời tiết có lạnh thật nhưng đâu đến mức lạnh quá, con thấy bình thường mà. -- Không đi nữa là không đi nữa. Vào nhà mẹ có chuyện muốn hỏi con! Gian nhà cấp 4 tối tăm lụp sụp. Ngày thường đã tối, những ngày trời mưa thế này càng thêm tối tăm. Trang ngồi bên đống ve chai hỗn độn, hai tay cào cào, bới bới, chậm rãi phân loại hàng hóa phế phẩm thu mua về. -- Gần đây... mày có đi lại với đứa con trai nào không? Bà Đào không bình tĩnh được nữa, bà thực sự nóng lòng muốn biết chủ nhân của cái thai trong bụng con gái bà là ai. -- Đi lại? Đi lại là gì hả mẹ? Con có đi lại với ai đâu. Trang không hiểu mẹ đang nói tới chuyện gì, tuy nhiên khi nghe tới câu "đứa con trai", cô lờ mờ đoán được mẹ đang tra khảo chuyện yêu đương trai gái gì đó. Trước nay, cô chưa từng chơi thân hay có bạn trai gì thân thiết, ngoài Tân. Nhưng gần đây, anh ấy bỏ mặc cô, không quan tâm cũng không liên lạc. Vẫn còn thích nhưng người ta hờ hững thì biết làm sao. Nghĩ vậy, Trang thành thực trả lời: -- Con không có bạn trai! -- Vậy có đứa nào, là đàn ông ấy, có đứa nào trêu ghẹo mày không? Khi đi mua hàng, có thằng nào buông lời ong bướm, tán tỉnh, hay sờ tay sờ chân gì không? -- Cũng không ạ. -- Lạ nhỉ? -- Bà Đào lẩm nhẩm trong miệng, đủ để mình nghe, bởi tính Trang khờ khạo, có gì nói đấy, nếu như nó nói không có thì chắc là không phải. Nhưng cái bụng ấy, dễ gì tự nhiên lại to đùng lên? Chắc chắn phải có nguyên nhân. Tâm tư rối bời, bà Đào như ngồi trên đống lửa, mặt lặng thinh nhưng trong lòng giông tố đang kéo đến. Sự việc là thế nào đây, trời ơi phát điên lên mất thôi, đứa con gái nhỏ bé ấy vẫn cứ hồn nhiên phân loại phế phẩm, chẳng hề hay biết mẹ nó đang đau đớn tâm can đến nhường nào. Tò mò, lo lắng, sốt sắng là thế nhưng với Trang, bà Đào biết mình không thể vội vàng trong một vài câu hỏi được. Vì cô bé ấy đặc biệt, một chút khác biệt trong tính cách so với người bình thường chính là rào cản, muốn nhanh thì phải từ từ, câu nói này sao lại đúng với trường hợp của bà lúc này quá. *** Có được cái nhẫn của mẹ cứu trợ trong lúc nợ nần, Tân tự tin hơn hẳn, giá trị của nó không nhiều, không thấm gì so với món nợ của anh, tuy vậy, trước mắt có bao nhiêu quý bấy nhiêu. Tan làm, Tân chạy xe vào một tiệm vàng trong thành phố, nhẹ nhàng bán chiếc nhẫn mẹ cho và nhanh chóng ra chỗ hẹn gặp anh Đại. Đại là một gã có máu mặt trong thành phố này. Nếu như dính líu đến tiền bạc, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Chính vì điều ấy, Tân sợ hãi nên phải đến gặp như đúng hẹn. -- Anh Đại, tháng này em chưa có lương, em gửi anh trước 5 triệu được không ạ? Xa bờ nhiều quá, không xoay đâu được nữa. Tân khúm núm đặt xấp tiền trước mặt Đại, nỉ non khất nợ. -- Tao hẹn mày thế nào, 5 triệu? Mày nghĩ tao là trò đùa đấy à? -- Em không dám ạ. Thực lòng là em hết cách xoay sở rồi, anh nhận giúp em, mai mốt có lương em gửi thêm cho anh. -- Lời nói của mày có giá trị được bao nhiêu? -- Nhà em hôm qua anh cũng đến rồi. Hôm nay em đến đây là anh hiểu rồi chứ ạ? Đại nghĩ ngợi một lát, thấy thái độ của Tân thành thực nên ậm ờ cầm tiền cho vào túi áo. Rít một hơi thuốc lào thật sảng khoái và nói: -- Nói sao thì cứ thế mà làm, đừng để anh phải đến nhà tìm một lần nữa. Nghe chưa? Chị mày không thích nhì nhằng đâu, tháng này nhiều đứa nợ quá nó cáu um lên, anh cũng nhức hết cả đầu. -- Vâng. Em cảm ơn, em xin phép anh ạ. -- Ừm. Về đi. Có lương nhớ tìm anh đấy. Rời khỏi nhà Đại, vẻ khúm núm của Tân cũng tự nhiên biến mất, thay vào đó là gương mặt cau có, khó ưa. Vừa chạy xe trên đường Tân vừa chửi thề: -- Đ.M thằng c.h.ó đấy chứ, ăn bao nhiêu tiền của b.ố. m.à.y rồi, nợ có mấy hôm mà kéo đến nhà như lũ c.h.ó. Nói rồi Tân quẹo tay lái, anh đi về phía sân vận động của huyện, buổi chiều thanh niên tụ tập chơi thể thao ở đó rất đông, và cũng có nhiều người bán xổ số quanh đó. Dừng xe tùy ý trước một chị bán xổ số, Tân tự tin nói: -- Ghi cho em con 56 - 65, mỗi con 20 điểm. Sẵn tiện cho em xin số điện thoại của chị luôn. -- Không cần đâu em, chiều đến cứ giờ này ra đây thì gặp được chị. Xin số làm cái gì? -- Chị cứ cho em số cho chắc ăn, biết đâu tối nay trúng thì sao, em đang kẹt tiền, muốn lấy sớm... thì gặp chị kiểu gì được? -- Ừ đây. Chị ghi cả số điện thoại vào giấy rồi, có gì thì alo, gớm, chưa thấy ai chắc lép như chú đâu. Ngày nào chị chả ngồi ở đây. -- Em đi nhé. *** Từ dạo bị Hương bóc mẽ một trận ê chề, Hoàng ngượng nên ít qua nhà chơi với Lan Anh hơn trước. Lan Anh không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của bạn trai, bởi cô bận, hiếm khi có thời gian ở bên nhau, những lúc gặp cả hai lại dính lấy nhau abcxyz nên tâm tư của Hoàng cô không nhìn ra được. Một buổi tối ngày cuối tuần thảnh thơi, Lan Anh nằm nhà xem điện thoại vì trời mưa, cô lười ra khỏi nhà để đi hẹn hò, đang chat với bạn thì điện thoại sập nguồn. Ngó nghiêng thấy Hương đang tắm, Lan Anh vừa lấy điện thoại vừa hỏi ý kiến em gái: -- Hương ơi, chị mượn điện thoại mày một lát nhé! -- Điện thoại chị đâu? -- Sập nguồn rồi, đang sạc, mượn tí chị trả ngay ấy mà. Pass là gì ấy nhỉ? -- Hương xóm chợ! -- Khiếp, eo ôi mật khẩu kiểu đ" gì nghe như pass wi-fi thế hả Hương? Vừa nói Lan Anh vừa phá lên cười thích thú. Đến chịu cô em gái này, nam tính ngay cả cách cài pass phone nữa. -- Kệ em, độc và lạ thế còn gì. Không phải ai cũng nghĩ ra được đâu, nó ở cái tầm đấy chị ạ. -- Tầm cái đầu mày ý. Đúng kiểu điện thoại của bọn FA nhở, chả có thông báo vẹo gì, máy mượt vãi. Chả bù cho chị. -- Chị lưu ảnh ảo ít thôi, suốt ngày tự sướng thì máy chả đơ à? -- Sang tháng có lương tao mua máy đôi với anh Hoàng, cái điện thoại kia cũ mèm rồi, dùng chán thật. Lan Anh nhanh chóng đăng nhập mạng xã hội để chat với bạn bè, cả người yêu. Trao đổi linh tinh vài chuyện, bỗng có người hỏi xem mẫu váy cô mới mua. Đang tập trung chat nên Lan Anh quên mất việc mình sử dụng điện thoại của em gái, vô tư mở mục ảnh và tìm kiếm hình ảnh váy áo để gửi đi. Nhưng... càng tìm càng không thấy, ban đầu cô hơi ngờ ngợ nhưng rồi cũng nhớ ra đây không phải điện thoại của mình. Nhưng tò mò, vì điện thoại của Hương có mấy bức hình khá lạ lẫm. Lan Anh bỏ dở cuộc trò chuyện, cô truy cập thư viện ảnh mà lần mò từng bức hình một, dường như có ai đó nhìn rất quen. Một cảm giác tò mò, hồi hộp,... và sợ hãi, vì Lan Anh mơ hồ suy đoán ra một điều gì đó rất kinh khủng. Bức ảnh hơi tối, được hắt sáng bởi đèn flash và đèn ngủ, và người trong bức hình... chính xác là Hoàng. Lan Anh không hiểu nổi tại sao bạn trai lại có hình ảnh trong máy của Hương - em gái cô. Chưa kể, đây là phòng của hai chị em nữa? Chuyện là thế nào nhỉ? Chân tay run rẩy, Lan Anh sợ hãi vì trộm nghĩ, có khi nào Hương thích Hoàng - bạn trai của mình không? Nếu không, tại sao con bé lại lưu hình của anh ấy?? Lan Anh ngồi thần mặt ra, Hương tắm xong đi ra thấy chị gái như người mất hồn bèn lớn giọng: -- Điện thoại chị sạc được chưa? Trả em đây, bây giờ em phải lướt web một chút mới được. Cả ngày nay bận rộn chưa được giải trí chút nào. Vừa nói Hương vừa dứt khoát lấy điện thoại từ tay chị gái, lạ thay, Lan Anh cứ thẫn thờ như thế càng khiến Hương thêm tò mò: -- Chị bị làm sao thế? Khiếp, tự nhiên ngồi đần mặt ra, trông khó hiểu kinh! Rồi Hương nhìn vào điện thoại, lúc này tới lượt cô sửng sốt, bỏ mọe thật rồi, mấy bức hình chụp anh Hoàng bữa trước... Hừ, khi nãy chị Lan Anh mượn điện thoại, cô vô tư không nghĩ gì nên mới đồng ý đọc pass, tưởng chị ấy mượn xem mạng một chút, ai ngờ lại tò mò xem ảnh thế này. :((( -- Chị... chị... đừng hiểu lầm... Chị ơi... Hương lo sợ, biểu cảm của chị Lan Anh lúc này khiến cô bối rối thật sự, không biết chị ấy có hiểu nhầm mình và anh Hoàng có gì mờ ám không nữa. Ôi Hương ơi là Hương, sao mày lại ngốc thế này được chứ. -- Mày nói đi, tại sao mày có ảnh của anh Hoàng? Lan Anh trợn mắt lên nhìn em gái, biểu cảm lúc này có thể hiểu được rằng, cơn ghen của giống cái đang phát huy rất dữ dội. Hương run rẩy, nhất thời không biết nên dùng lời lẽ nào để xoa dịu đi nỗi ghen tuông ấy. -- Chị... chị... Ảnh trên facebook anh Hoàng thiếu gì ạ, em tùy ý lưu vài pic thôi... -- Mày nghĩ tao ngu à? Ảnh xấu như vậy có khi nào Hoàng up lên facebook đâu? Còn nữa, hình này chụp trong phòng tao với mày... Tao không chụp rồi, ngược lại thì sao, mày nói đi??? Dù Hương là em gái nhưng lúc này, cơn ghen tuông thực sự khiến Lan Anh mất kiểm soát trong cách xưng hô. Cô xưng mày-tao hết sức lạnh lùng. Dạo đó, Hương đã phải trải qua một thời kỳ rất khó chịu, vừa tức Hoàng, vừa phải một mình gặm nhấm thứ cảm xúc không tên, không dám nói với người khác, vì danh dự của bản thân, cũng vì giữ cho chị gái. Mong cho chị ấy có được tình yêu hoàn mỹ... Nhưng không ngờ, sự hy sinh và chịu đựng của Hương lại vô tình khiến cô trở thành nạn nhân của nỗi ghen tuông này. -- Chỉ là bức hình thôi, có gì mà chị gay gắt với em như thế? Hình là anh Hoàng, là em chụp đấy. Thì sao ạ? Chị tưởng em thích người yêu chị lắm hay gì? Định nhịn thêm nhưng cá tính không cho phép Hương làm điều đó, mặc kệ là chị gái, cô lớn tiếng đáp trả khiến Lan Anh tròn mắt ngạc nhiên. -- Bảo sao?? Bảo sao... Bây giờ thì tao hiểu mày rồi.... Hương ạ... Lan Anh ngồi cúi mặt xuống, tóc tai lòa xòa, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, giống như đang chịu một cú sốc cực lớn. -- Em làm sao mà chị phải hiểu? Xưa nay lúc nào em chẳng thế. -- Mày im đi. Tao đ.é.o thể ngờ được tao lại có đứa em gái như mày. Đến người yêu của chị mà mày cũng thích được. -- Ơ hay. Chỉ lưu một tấm hình trong điện thoại thôi mà chị đã vội vàng kết luận như thế là sao? Có phải chị yêu quá nên hóa dồ rồi không? Bốpp. Lan Anh cay cú tát trực diện vào mặt em gái bởi lời lẽ xúc phạm của Hương. Chẳng biết sự việc đúng sai thế nào, Cô chỉ biết rằng mình đang ghen tuông, cảm thấy cực kỳ khó chịu khi thấy em gái lưu giữ hình ảnh người yêu của mình. Nếu như đó là hình Hoàng chụp ở đâu đó thì không nói. Đằng này, Hoàng nằm trên giường của Hương, không gian và bối cảnh hết sức mờ ám. Không lẽ, chứng cứ rõ ràng thế này... còn chưa đủ thuyết phục để định tội hay sao. -- Tại sao chị lại đánh em??? Hương cũng giận dữ không kém khi bản thân vô cớ trở thành nơi trút giận của chị gái mình. Cô la toáng lên khiến bố mẹ dưới nhà lật đật chạy lên xem chuyện gì. Lan Anh không kiềm chế được cảm xúc nữa, cô nhìn Hương và chỉ mặt: -- Mày nói đi, có phải... mày và nó... đã... đã... hu hu hu... hu hu hu... Lan Anh định nói, Hương và Hoàng đã yêu nhau, cả hai lén lút sau lưng cô, thậm chí phát sinh cả abc xyz, nhưng những suy nghĩ đó cô không có cách nào thốt lên được thành lời. Nó quá đỗi đau đớn, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim vậy. Một bên là người đàn ông cô đem lòng thương nhớ, một bên là cô em gái ruột thịt... vậy mà họ nỡ làm trò con mèo đó sau lưng cô. Tại sao không phải là người khác??? Tại sao chứ? Tâm trạng tụt dốc không phanh, Lan Anh quá đỗi đau đớn với những gì bản thân đang tưởng tượng và suy diễn. -- Hai chị em chúng mày làm gì mà to tiếng thế? Gì mà ầm ầm lên thế này? Ông Vương giận dữ. Hương không thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô đỏ ngầu vì giận dữ, đang định thanh minh vài điều thì bà Hiền chạy vội đến ngăn cản, bởi bà biết tính khí Hương nóng nảy, sẵn lại biết võ, nếu như kích động quá thì người thiệt sẽ là Lan Anh. Bà không muốn giữa hai chị em nó xảy ra xung đột, cãi vã gì nên lựa tình hình, xoa dịu bên mạnh trước. -- Có chuyện gì... con bình tĩnh nói cho mẹ nghe. Đừng kích động, chẳng lẽ hai chị em với nhau mà không thể tìm được tiếng nói chung à? Nghe giọng mẹ có vẻ như bênh vực chị Lan Anh, Hương tức càng thêm tức. Rõ ràng cô là người biết nghĩ trước sau, lo lắng cho chị ấy như vậy. Để rồi bây giờ bị trách mắng oan uổng như thế. -- Con chưa kịp giải thích chị ấy đã đánh con. Đây, bố mẹ nhìn đi, má con còn vết tay của chị ấy đây này. Hương bù lu bù loa. -- Còn oan uổng lắm hay gì mà cãi? Hả? Bố mẹ không biết nó đã gây ra tội gì đâu, chưa kể khi nãy nó còn chửi con nữa. -- Em gây ra tội gì chứ? Sao chị cứ thích đổ vấy tội vạ lên đầu em là sao? -- Mày còn chối à? Lan Anh kích động, cô vùng vằng định lao đến chỗ em gái, vừa bước được một chân lên phía trước bỗng nhiên sa sẩm mặt mày, bất thình lình ngã nhào xuống nền nhà, toàn thân nằm bất động. Ông Vương, bà Hiền sợ hãi kêu rú lên: -- Ôi, con ơi... con ơi... Lan Anh! Lan Anh, con làm sao thế này? Nói đoạn ông Vương tức giận quay sang mắng Hương: -- Con biết tội của mình chưa? Chị đi làm cả ngày về mệt, có chuyện gì thì nhường nhau một tí... Con hài lòng chưa? Còn trơ mắt ra nhìn nữa à, gọi xe đưa chị đi bệnh viện nhanh lên!!!

6 1

Thảo luận

Cho mình xin một chấm đỡ trôi bài
10/24/2020 20:10 Trả lời