Khi tình yêu bỗng trở thành thói quen, thì sẽ như thế nào? _____ Con người ta đến một độ tuổi nhất định, khi ngồi lại sẽ luôn nói những chuyện thế này. Những người k ế t h ô n sớm phần lớn đều đ ã l y h ô n, không l y h ô n thì cũng bày tỏ rằng sống không được vui, còn những người chưa k ế t h ô n lại vẫn muốn đ ộ c t h â n tiếp. Con người thời nay sống quá m ệ t m ỏ i. Có người khi n g h ỉ v i ệ c từng nói “T h ế g i ớ i lớn lắm, tôi muốn đi xem thử”, tức thì có người p h ả n b á c, “Xem xong thì vẫn cứ phải về đi làm thôi không phải sao”. Dạo trước trong lúc ăn cơm, một ông chú nói rằng các bạn học hay liên lạc trước đây gần như đ ã l y h ô n hết rồi. Bản thân ông cũng đặt hết tâm trí vào sự nghiệp, rảnh ra lại bận dạy con học. Còn một người bạn khác tới tuổi trung niên lại dùng câu thành ngữ “Tương nhu dĩ mạt, chẳng bằng tung tăng sông hồ mà lãng quên nhau” để giải thích về tình trạng h ô n n h â n của mình. Đúng vậy, khi tình yêu trở thành một thói quen như u ố n g r ư ợ u uống trà, rất nhiều người sẽ chọn cách ra đi, cũng có rất nhiều người chọn nương tựa lẫn nhau một cách m á y m ó c. Khi tình yêu trở thành thói quen, chúng ta sẽ quên mất dáng vẻ vốn có của nó. Từ lâu chúng ta đã t a n t á c trong biển người m ù m ị t khói sương cỏ dại giăng lối, dù có t h â n t h ể hữu hình thì kiểu tương nhu dĩ mạt như thế vẫn không thể ngăn nổi nội tâm âm thầm cuộn sóng. Sóng cuộn làm ướt những hòn sỏi khắc chữ yêu trên bãi cát của chúng ta, cuốn đi những vỏ ốc có thể thổi lên khúc nhạc tình yêu, mãi cho tới khi c h ì m v à o biển khơi thinh lặng, ở đó cũng có tình yêu, nhưng rộng lớn hơn, xa xôi hơn, diệu vợi hơn. ... Nếm trải buồn vui, ngắm nhìn nhân thế

10 0

Thảo luận