Trải qua thời gian khủng hoảng với con nay mới dám kể.
Bé mình bé gái, nay cũng gần 4 tuổi. Cách đây khoảng 1 năm, bé rất bướng, cái gì không vừa ý là nằm giữa nhà, thậm chí giữa siêu thị mà khóc giãy lên, hét to lên. Mình càng nạt càng dọa thì càng căng thẳng, thậm chí bé đánh trả lại mẹ, xô mẹ và cắn mẹ.
Mọi chuyện lên cao hơn khi bé bắt đầu đi học, lúc này bé chuẩn bị vào độ 3 tuổi, thời điểm đi học vừa trùng hợp với thời gian mọi hay gọi khủng hoảng tuổi lên 3.
Bé đi học là khóc, về nhà là vẫn ngang bướng, mình đi làm về nhiều khi nóng tính đã tác động đánh bé, nạt lại bé. Đến 1 hôm, mình đã không kiềm chế được mà nhốt bé ngoài sân, mặc bé gào khóc vẫn giữ chốt cửa không cho vô nhà. Ngay khi bé chạy vô nhà thì bé chạy vào và trốn trong phòng bà nội. Bé không muốn mình chạm vào bé, không muốn ngủ với mình và luôn sợ mình.
Buổi sáng bé luôn khóc lóc đòi bà nội vệ sinh và không cho mình đụng vào, buổi tối bé ôm bà nội ngủ, ngủ say mình mới bế lên phòng nhưng bé nhận ra mẹ thì khóc dãy lên. Thời gian này chồng đi làm xa, mình không biết phải làm gì.
Sau một thời gian vật lộn cả nước mắt, bất lực, mình bắt đầu rà soát lại mọi việc.
Mình gọi cho cô giáo hỏi thăm tình hình của bé ở lớp và nói về tình trạng của bé. Mình cũng bắt đầu "dạy" bản thân mình trước.
Buổi sáng thay vì lôi bé dậy thì mình bỏ tgian ra nhẹ nhàng gọi bé dậy, bé không chịu mình thì mình sẽ nhờ bà nội giúp, bé không muốn mặc đồ do mình chọn thì mình sẽ để bé tự chọn. Mình đặt sự lựa
chọn của bé lên trước thay vì trước là sẽ ép bé theo ý mình. Đi học về mình sẽ mua một cái gì đó khen thưởng cho bé, sẽ nói chuyện với bé khi đi xe. Buổi tối mình không ép bé lên phòng, mà để bé tự nhiên đi lên phòng chơi với mẹ. Lúc này mình ôm bé nhiều hơn, nói chuyện hỏi thăm bé học gì, nếu hôm đó bé làm thủ công về khoe sẽ khen bé và khoe cùng với bé. Mình tạo cảm giác cho bé rằng mẹ rất vui khi bé trò chuyện với mẹ.
Khi bé có biểu hiện kích động, mình không la mắng cũng không đánh, nếu bé chịu cho mẹ bế thì mình sẽ ôm bé, nói nhỏ vô tai bé là "không sao hết, con bình tĩnh lại với mẹ nha", còn nếu bé không chịu thì mình rời đi để bé khóc, đến khi ổn rồi thì gọi bé đến với mẹ.
Dần dần mọi thứ ổn hơn, bé luôn vui vẻ mỗi buổi sáng đi học, bé mặc đồ bé muốn, cột tóc do bé chọn, bé tự quyết định mọi thứ, mình ôm bé nhiều hơn và trò chuyện nhiều hơn, mọi việc đều trở nên dễ thở và không còn nước mắt.
Một lần chồng mình về, bé chơi bẩn và chồng bảo bé đi tắm nhưng bé không chịu, bé muốn mẹ. Mình đang trên phòng nghe tiếng bé khóc hoảng loạn, tiếng chồng mình nạt lớn. Mình vội chạy xuống can chồng bảo anh đi ra ngoài và đừng chạm vào bé lúc này. Khi chồng mình đi ra ngoài, mình nhẹ nhàng gọi bé, bé trở nên sợ luôn mình, nhưng mình cố gắng ôm bé lại.
Mình ôm bé chặt nhất có thể, vuốt tóc bé dù bé đang vùng vẫy, trấn an rằng không sao cả, cố gắng để bé trở lại bình tĩnh. Mình tắm cho bé thay đồ và bé lại vui vẻ chơi tiếp với em. Lúc này mình mới lên phòng và giải thích vì sao mình không để chồng đụng vào bé khi đó.
Sau một thời gian đấu tranh, giảm cái tính nóng của mình xuống, bé lại rất quấn mẹ, cảm giác bé càng quấn hơn trước kia. Bé muốn mẹ hôn, mình sẽ hôn bé, muốn ôm thì sẽ được ôm. Bé vẫn bị phạt khi phạm lỗi, bé không chịu thì mình sẽ nói rằng mẹ rất buồn, mẹ không muốn chơi với con nữa vì con không nghe lời mẹ. Bé nghe vậy sẽ khóc và chấp nhận bị mẹ phạt, nhưng lát sau chạy lại ôm mẹ, nói rằng con thương mẹ, mẹ chơi với con đi. Lúc này mình mới ôm và nói rằng việc bé làm không đúng.
Vì bé còn 1 em trai nhỏ hơn, nên khi 2 đứa tranh nhau đánh nhau thì mình luôn phạt cả hai. Đồng thời đi chơi hay mua gì đều mua cho cả hai.
Bây giờ đã gần 1 năm, bé đã tình cảm hơn, vẫn yêu mẹ hơn ba dù mẹ vẫn thường xuyên phạt và cho ăn roi khi quậy. Có thể còn những lần khủng hoảng nữa, mình cũng không biết mình đã làm đúng hay chưa nhưng bé đã không còn bướng ngạnh như trước.
35 0
Thảo luận