anh gửi tôi tiếng mưa nơi anh ở
tôi giật mình, nấc nghẹn chẳng thành câu,
lại lấy hơi bình tĩnh một lúc lâu,
- anh ở đâu?
- chỗ gầm cầu mình trú mưa hồi đó.
trong giọng anh còn ù ù tiếng gió
- có áo mưa không?
- không mới phải ở đây;
chạy giúp anh mang áo đến bên này.
- ừ tới ngay - tôi đáp
- nhưng sao là em, chứ không là ai khác?
nay cũng không là ngày anh phải đến trường.
- bị em phát hiện rồi - giọng anh chợt bi thương
- chỉ là anh nhớ em, nhưng không còn tư cách.
3 1
Thảo luận