Và khi ca mổ lấy khối u ra khỏi não thực hiện xong, mọi người đều nghẹn ngào khi chứng kiến hình hài còn lại của bé Lâm Thành Đạt.
10 giờ sáng ngày 14-7, Lâm Thành Đạt (2 tuổi, quê Trà Vinh) được cha mẹ đưa vào khoa Nội Ung Bướu Vệ tinh tại bệnh viện Q.2 (thuộc bệnh viện Ung bướu TP.HCM).
Sau chuỗi ngày xuất viện ngắn ngủi, em phải tái nhập viện vì sức khoẻ có dấu hiệu suy yếu, phải vô thuốc đặc trị khối u ác tính lần hai. Đến giờ phút này dù tâm trạng có ổn hơn, anh Phương và chị Trúc vẫn chưa tin mọi thứ vừa trải qua là sự thật.
Người mẹ chỉ vào chiếc sọ lõm của cậu bé Lâm Thành Đạt.
Từ cuộc hôn nhân 'chị - em' nghịch duyên…
Cùng ở khóm 7 (thị trấn Định An, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh), nhà lại cách nhau chỉ nửa sào ruộng gò, ngay từ lúc nhỏ, anh Lâm Vũ Phương (SN 1993) và chị Nguyễn Thị Trúc (SN 1982) đã sớm là đôi bạn thân.
Quãng thời gian ấu thơ tươi đẹp với những lần đi chặt lá dừa nước chung khiến hai người này sinh tình cảm lúc nào không biết. Nhưng từ tình chị em hoá thành tình yêu lứa đôi khiến gia đình hai bên ngỡ ngàng.
Mẹ chị Trúc vì thương con mà bất đắc dĩ gật đầu, nhưng người cha kịch liệt phản đối. Ông bảo hai nhà đều nghèo đã đành, nhưng lấy nhau quá chênh lệch tuổi vậy thì sống sao được bền lâu.
Vượt qua tất cả sự cấm cản, tình yêu quá mãnh liệt khiến cả hai bằng mọi giá phải đến được với nhau. Sự đồng lòng ấy khiến bậc làm cha làm mẹ cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý. Một đám cưới nghèo nhanh chóng diễn ra, khi người chồng vừa trở thành cậu thanh niên mới lớn, còn cô vợ lại sắp bước sang độ tuổi trung niên.
Đứa con của cặp 'chồng trẻ - vợ già' mang nhiều nỗi bất hạnh như cha mẹ.
Mấy tháng sau vì gia cảnh khó khăn, cả hai bàn nhau lên Sài Gòn kiếm sống. Những ngày mới chân ướt chân ráo đến vùng đất lạ, anh Phương xin làm cho một công ty bao bì ở huyện Bình Chánh, chị Trúc đi giúp việc nhà tận Thủ Đức.
Cuộc sống cơ cực nhưng nhờ chăm chỉ, họ cũng để dành được chút đỉnh tiền bạc. Niềm vui về một mái ấm gia đình càng hiện hữu khi một năm sau, chị Trúc sanh cho anh Phương đứa bé trai kháu khỉnh.
Ngày con được hơn một tuổi, anh Phương bàn với vợ phải tìm cách kinh doanh để mau chóng vượt lên, sau này có điều kiện lo cho bé Đạt ăn học đàng hoàng, đổi đời cha mẹ. Rồi hai người quyết định vay ngân hàng số tiền 25 triệu đồng làm vốn mở một tiệm sửa xe nhỏ.
Nhưng mọi thứ không như dự tính, vài tháng sau khi hoạt động, tiệm xe của anh Phương ngày càng xuống dốc, số vốn cứ vơi dần. Sợ ôm nợ làm khổ vợ con, anh Phương đóng cửa tiệm, trở lại kiếp công nhân, làm lụng cật lực trả tiền cho ngân hàng.
Vẻ mặt thất thần của chị Trúc khi kể về nỗi thống khổ của vợ chồng mình.
Giữa lúc mọi thứ đang dần trở lại bình thường thì bé Đạt bắt đầu nôn ói liên tục, bạ đâu ngủ đó li bì, thậm chí hôn mê sâu. Ngày các bác sĩ bệnh viện Nhi Đồng 2 trao kết quả CT báo bé Đạt có một khối u ác tính bên trong não, hai vợ chồng như rụng rời.
Số tiền dự định trả nợ ngân hàng được anh Phương thảy hết vào viện phí cho ca mổ của con trai. Nhưng ác nghiệt thay khi khối u được lấy ra cũng là lúc hộp sọ bé bị nhiễm trùng, các bác sĩ buộc lòng phải cắt bỏ.
Mọi thứ như đạt đến tận cùng của bất hạnh khi chẳng ai tin vào mắt mình khi thấy hình hài sau khi tháo sọ của bé Đạt: Gương mặt trắng bệt mệt nhọc, còn chiếc đầu hóp sâu vào tận giữa.
…đến đứa con trai sọ lõm bất hạnh
Sau 71 ngày nằm bệnh viện Nhi Đồng 2 ròng rã, đôi vợ chồng lại mỏi mòn đem con sang bệnh viện Ung Bướu TP.HCM mong tìm kiếm một phép màu.
Nhìn gương mặt đen đúa và nước da nhăn nhúm, chẳng ai dám tin chị Trúc mới vừa bước sang tuổi 34. Ôm con, chị nhớ lại chuỗi ngày tàn nhẫn ấy, khi chứng kiến con liên tục bị các bác sĩ tiêm thuốc, lấy máu.
Mới một tháng trước, khi con vừa tháo hộp sọ, đầu băng kín mít, người mẹ lại thắt lòng khi thằng bé rên ư ử, sốt cao liên tục.
Quá hoảng loạn, ngày nào chị cũng chạy xuống kéo bác sĩ lên rối rít nhờ tiêm thuốc cho con mình trong vô vọng. Nói đến đây, chị Trúc dùng tay bụm miệng, cố nén lại tiếng nấc đang cuộn trào.
Thấy người lạ, bé Đạt có phần sợ hãi, quay qua ép sát đầu vào lòng mẹ, để lộ phần đầu bên phải lồi lên một cục lớn. Chị bảo do di chứng của khối u độc, mấy ngày sau khi tháo sọ, dịch cơ thể tràn lên khiến đầu bé căng phòng.
Trước nguy cơ não có thể bị ùn ứ gây nguy hiểm tính mạng, các bác sĩ đành tiểu phẫu, gắn một đoạn ống dẫn dịch từ đầu xuống dưới bụng. Cơ thể vốn đã yếu ớt của bé Đạt vì thế lại gánh tiếp những vết thương sâu, khiến nỗi đau người mẹ càng thêm chồng chất.
Ống dẫn dịch được gắn trên đầu.
Và kéo dài xuống bụng.
Mẹ nuôi bệnh thì cha phải tất tả chạy kiếm cái ăn. Với đồng lương công nhân 180 ngàn đồng/ngày, tằn tiện lắm, anh Phương chỉ đủ lo được tiền sữa cho con. Dù làm tận huyện Bình Chánh xa xôi, ngày ngày người cha ấy vẫn ráng về với hai mẹ con sau khi tan việc.
Quá thương con, khuya nào người cha cũng lẻn bác sĩ trốn vào phòng nằm dưới sàn sát bên giường của bé Đạt chợp mắt, đến sáng sớm lại vội vàng trở ra.
Đôi mắt ngây thơ của 'Sọ Dừa'
Sau một giấc ngủ ngắn, bé Đạt có phần tươi tỉnh và dạn hơn, mở mắt thao láo nhìn chung quanh. Đôi mắt to tròn, đen láy nhưng lạnh tanh của cậu bé hết nhìn mẹ lại nhìn xuống dưới chân mình. Dường như muốn đứng xuống đất để đi chơi với bạn bè, bé cố hết sức vùng vẫy, nhưng chỉ cử động được chân và tay phải, phía bên còn lại cứng đờ.
Chị Trúc thấy vậy lại sụt sùi, bảo hồi còn khoẻ thằng nhóc rất hiếu động, cứ chạy giáp vòng, chắp hai tay sau lưng rồi vô tư nói: 'Mẹ ơi, mẹ coi con làm chim cánh cụt nè'. Những lúc ấy, bao mệt nhọc, muộn phiền trong lòng chị tan biến hết.
Khi bé Đạt tỉnh táo là lúc người mẹ như trút hết bao mệt mỏi.
Giờ đã ra nông nỗi này, vợ chồng chị chỉ có một khao khát cháy bỏng là con được khỏi bệnh. Hằng đêm, người vợ vẫn mơ đến ngày mảng đầu của con được căng tràn, nước da vàng vọt của con trắng trẻo trở lại. Rồi vợ chồng sẽ thu xếp về quê, để con được hít thở không khí yên bình ấm áp quê nhà, không tham vọng đổi đời nữa. Họ sẽ xin ông bà ngoại của bé Đạt một cái nền nhà, nuôi vài con gà, trồng mấy luống rau, sống một cuộc đời tuy cơ cực nhưng tràn ngập tình máu mủ.
Nhưng đó chỉ là ước mơ, thức dậy, chị Trúc lại nhận ra thực tại phũ phàng. Bé Đạt đang chờ kết quả xét nghiệm máu, nếu mọi thứ đều ổn, vài bữa nữa sẽ tiến hành vô thuốc đặc trị. Hỏi anh chị xoay sở bằng cách nào, người mẹ thở dài im lặng. Đôi mắt đỏ hoe như thầm cất lên câu hỏi khốn cùng: Tiền vô thuốc cho con còn không lo được, tiền thay sọ biết tính làm sao?
Đôi mắt đầy ám ảnh về một số phận chìm nổi của cậu bé 'Sọ Dừa'.
Người mẹ ẵm cao đứa con, hôn lấy hôn để, nhưng cố không chạm vào phần đầu khuyết. Đứa trẻ bị bất ngờ, suýt khóc, nhưng rồi thấy khuôn mặt mẹ nên định thần lại, ngơ ngác ngó chung quanh.
Đôi mắt hồn nhiên ấy ám ảnh chúng tôi suốt đoạn đường từ chân cầu Giồng Ông Tố về lại trung tâm Sài Gòn. Nhìn em, bất chợt tôi liên tưởng đến nhân vật Sọ Dừa với thân hình chỉ vỏn vẹn có một chiếc đầu dị dạng.
Số phận của bé Đạt rồi sẽ lăn lóc về đâu khi cuộc đời không như trong cổ tích. Cần lắm một phép màu từ xã hội mang đến cho em.
>> Xem thêm: Chẩn đoán bệnh u não
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!