Amber Dusick - nhân vật tôi trong bài viết là một bà mẹ của hai cậu con trai. Trên blog cá nhân của mình cô chia sẻ cuộc sống gia đình, những gia vị đáng nhớ của hành trình làm mẹ, về tình yêu và hạnh phúc qua những nét vẽ nháp nguệch ngoạc và hài hước.
Cô tâm sự: 'Công việc làm mẹ bận rộn cứ cuốn trôi tôi đi, trong khi tôi không thể thuê một nhiếp ảnh gia kè kè bên cạnh mình để ghi lại mọi khoảnh khắc đáng nhớ mà tôi đang có với gia đình mình. Vì thế, tôi bắt đầu vẽ nhanh, những nét vẽ nháp có thể là xấu xí nhưng nó đã giúp tôi ghi lại những kỉ niệm một cách chân thực nhất'.
Các con rất hay 'tặng' tôi những 'món quà' mà không cần nhân dịp nào đặc biệt. Chắc bạn sẽ rất ngạc nhiên về điều này nhưng những điều tôi muốn nói không đơn giản như vậy.
Đây không phải những gì tôi muốn nói
Không phải những đóa hoa như thế này.Tôi có thể đã từng chia sẻ với bạn về những bó hoa, bức tranh hay những vật rất đáng yêu mà các bé tặng tôi nhưng câu chuyện ở đây hoàn toàn khác.
Đó là một vật nhỏ, có chất nhầy, màu xanh mà bé đặt vào tay tôi trước khi tôi với được một chiếc khăn giấy. Đó là đồ ăn mà con đã nôn ra.
Tôi luôn chỉ biết đưa tay để hứng những chất đó thay vì để chúng rơi xuống sàn. Tại sao ư?
Khi bé nôn, tôi dùng cả 2 tay và quỳ gối để hứng giống như chờ được ban phước lành vậy. Thậm chí, có lần tôi còn được tặng cả phân của con.
Con vớt được phân bé đã ị trong bồn tắm và đưa vào tay tôi. Nhưng đó vẫn chưa kinh khủng bằng món quà mà tôi nhận được cuối tuần trước. Khi tôi đang ngồi gần cửa và cậu con trai 4 tuổi chạy lại bên tôi.
Bé con reo lên: 'Người nhện mẹ ơi' và đặt một thứ gì đó lên áo tôi
Một con nhện… Đang bò trên người tôi….
Tôi hét lên! Rồi nhảy lên một cách điên cuồng, kéo và giũ mạnh quần áo mong con vật kinh dị đó sẽ rơi xuống. Và nó đã rơi xuống đất nhưng tôi vẫn tiếp tục 'nhảy múa'. Chồng tôi bước vào và nhặt con nhện lên, cố gắng chọc cười để giúp tôi bớt sợ.
Anh ấy nói với tôi rằng đó chỉ là một con vật bé nhỏ và không có gì phải la hét lên như vậy. Tôi có thể thấy rằng anh ấy là 'đồng minh' của con trai. Dù sao thì tôi vẫn rất sợ hãi.
Tôi thừa nhận điểm yếu của mình. (Tôi muốn làm rõ rằng tôi chỉ không thích bọn nhện chạm vào người tôi thôi vì điều đó làm tôi khó chịu. Nếu tôi phải trở thành một siêu anh hùng, nhất định tôi sẽ không làm Người Nhện. Tôi thậm chí còn chẳng thèm quan tâm xem Người Nhện bị kẻ nào chơi xấu trong phim). Tôi thấy bọn trẻ đang nhìn nhau, suy nghĩ rất chăm chú.
Đó có lẽ là một cuộc trò chuyện thần giao cách cảm. Và, sau đó, chúng đuổi theo tôi.
Chúng cười nói vui vẻ và ném những sợi lông ở thảm vào người tôi.
Và chúng làm như vậy cả tuần nay.
Nước mũi, bã thức ăn, nôn, nhện, và thậm chí cả phân chính là những món quà đặc biệt mà các con yêu quý của tôi vẫn hay tặng tôi hàng ngày.
>> Xem thêm: Sự thật hài hước về giấc ngủ của bố, mẹ và lũ trẻ
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!