Full video

2 0

full video

5 0

Phim vo thuật hay

4 5

" TRỜI LẶNG GIÓ" Tác Giả: Khuyết Danh #1 Lúc nắng sớm vừa chiếu vào căn phòng, tôi chỉ cần động nhẹ cánh tay. Vòng tay quanh eo tôi sẽ ôm chặt tôi hơn một chút. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn lên cổ tôi, trong giọng nói trầm ấm pha lẫn chút khàn khàn khi vừa mới ngủ dậy. "Tối hôm qua mất ngủ à?" Tôi sững người mất một lúc, sau đó lại ngoan ngoãn gật đầu. Đổi lại là trước đây, có lẽ tôi sẽ có một chút phản kháng, nhưng anh ta đã phải mất ba tuần để dạy cho tôi một sự thật rằng. Chỉ cần thuận theo. Bàn tay đặt bên hông bị anh ta nắm lấy, vô cùng thích thú luồn qua kẽ tay tôi, mười ngón tay đều đan vào nhau. Anh ta úp mặt vào mái tóc của tôi, hào hứng dạt dào nở một nụ cười trầm thấp. "Lần này không vứt chiếc nhẫn mà anh đã tặng đi nữa à?" ... Anh ta đang nói đến chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Lúc trước còn có hai cái nữa, một cái bị tôi giấu vào trong tủ lạnh, còn cái kia bị tôi ném vào thủy cảnh dưới vườn. Hậu quả mà hai chiếc nhẫn đó đem lại, tôi tạm thời không muốn nhớ lại nữa, nhưng kết quả của chiếc nhẫn thứ ba đại khái là: Tôi phải cùng với anh ta, người mà tôi từng sợ hãi nhất. Kết hôn! Tôi thích khoảng thời gian được tắm ở trong phòng tắm. Bởi vì không cần phải đối mặt với anh ta, cũng không cần phải nhớ lại những ký ức khủng khiếp nào đó. Nhưng khi tôi thẫn thờ nhìn vào chiếc gương bán thân trên bồn rửa mặt của phòng tắm, hơi nóng mờ ảo cũng không thể nào che giấu được những dấu vết chói mắt trên người tôi. Mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bản thân mình ở trong gương. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thong thả ung dung của Thẩm Diên Tri. "Tắm lâu vậy sao?" "Còn không đi ra, anh sẽ đi vào đấy." Không phải là anh ta chưa từng làm cái chuyện chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng gõ cửa mà đã đi vào phòng tắm, nên tôi đành phải tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm lên người. ... Bữa sáng vẫn được bày biện gọn gàng ở trên bàn, nhưng Thẩm Diên Tri có lẽ cũng chẳng có thời gian để mà thưởng thức. Trên màn hình tivi đang phát sóng bản tin buổi sáng, ngón tay anh ta thon dài, đeo một chiếc cà vạt gọn gàng sạch bóng. Thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào anh, anh cúi xuống gẩy nhẹ vào mũi tôi một cái. "Thích nhìn à? Lần sau em thắt cho anh nhé?" Tôi ngoảnh mặt đi. Còn anh chỉ thấp giọng cười một tiếng như thể chẳng quan tâm. Lại còn một mực cầm cốc sữa mà tôi đã uống lên, nhấp thêm một ngụm nữa bên cạnh dấu môi của tôi. ... "Ngoan, chờ anh về." "Tối nay dẫn em đi xem váy cưới." Mình để link truyện ở phần bình luận nhé!!!

9 7

Tao đi kiếm mày

0 1

🎉🎉🎉🎉Mọi người vào nghe truyện mới, ủng hộ mình nhé!!! 🎉🎉🎉🎉🎉 Giới thiệu truyện : THẾ GẢ HÀO MÔN NGHIÊM TỔNG! XIN BUÔNG THA Tác giả: Ruby Joy Thể loại: Ngôn Tình Văn án: Truyện kể về Lý Nhược, từ nhỏ cô được cô nhi viện nhận nuôi chăm sóc. đến năm 22 tuổi mới nhận lại được người thân, thì ra cô là nhị tiểu thư nhà họ Lý. Cô quay trở về sống cùng với gia đình của mình. Tuy đã trở thành nhị tiểu thư nhà họ Lý, nhưng cô vẫn không thể nào hòa nhập được cuộc sống giới thượng lưu. Lý Nhược có một mối tình với Hữu Minh, cả hai trải qua 3 năm yêu đương cũng có khi cãi vã, nhưng vẫn chưa lần nào chia lìa. Tuy nhiên, biến cố ập tới, người chị Lý Hà lại trốn trong hôn lễ của cô ấy, mà chú rể lại là Nghiêm Uy, một vị tổng tài trẻ tuổi, có tiếng trong giới thượng lưu, có thể nói mọi cô gái đều ao ước vị trí Nghiêm phu nhân kia. Nhưng không hiểu tại sao Lý Hà lại bỏ trốn, khiến Lý Nhược phải thay thế người chị Lý hà của mình. Mặc dù chỉ là gả thay, nhưng Nghiêm Uy lại luôn cưng chiều, che chở, bảo vệ cho cô. mọi thứ cũng chính vì thế, Lý Nhược dần dần nảy sinh tình cảm với anh, và cô dần nhận ra nhiều chuyện mà bản thân không hề hay biết, lại còn bị cuốn vào nhiều trù tính của người khác. Ký ức giữa anh và cô cũng từ từ được khôi phục lại, liệu ký ức lúc nhỏ của hai người có liên quan đến nhau không? ---------------------------------- Mọi người bấm vào link bên dưới cmt để nghe nội dung truyện nhé! 🥰🥰🥰

46 4

Cuối cùng mọi thứ vẫn ở đây còn chúng ta lại phải rời đi...💔

7 1

Zoro xác nhận là vua địa ngục

10 3

" Mẹ Không Thích Khóc" #1 Ngày sinh nhật mười tám tôi cũng là ngày thông báo thành tích của kỳ thi thử lần hai, tôi phát huy thất thường nên chỉ được hạng mười tám. Khi nhìn thấy thứ hạng, tôi bắt đầu run rẩy, buồn nôn, co rút muốn nôn khan. Giọng nói của mẹ như bóng đè mà xuất hiện trong đầu tôi. “Lý Tư Tư, con là niềm kiêu ngạo của mẹ, nhất định phải học tập thật giỏi đừng làm mẹ thất vọng!” “Lý Tư Tư, người khác đều cười nhạo mẹ không có con trai nhưng mẹ muốn chứng minh cho mọi người thấy, con gái của mẹ ưu tú hơn tất cả bọn con trai của bọn họ một vạn lần” “Lý Tư Tư, nếu con không chăm chỉ học tập thì mẹ sẽ chet trước mặt con, chet không nhắm mắt!” ..... Thân thể tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, gương mặt đỏ bừng khác thường, hô hấp dồn dập hỗn loạn. Hạng mười tám, không có lọt vào top mười, mẹ sẽ nổi điên. Sau khi tan học, tôi trầm mặc đi về nhà, thấy có một nữ sinh nhào vào lòng của mẹ cô ấy, khóc lóc kể lể cô ấy không có làm bài tốt, không được hạng cao. Mẹ cô ấy đau lòng mà nói thi không tốt không sao, lần sau cố gắng thêm là được rồi. Tôi rõ ràng thấy mẹ cô ấy lau nước mắt, mẹ cô ấy cũng khóc. Trái tim tôi quặn đau, vì sao mẹ của người khác lại dễ dàng khóc thút thít vì con gái mình? Những năm gần đây, tôi luôn để ý tới nước mắt của mẹ người khác. Dì hàng xóm sẽ khóc khi con gái của cô ấy ngã trầy da; mẹ của bạn cùng phòng sẽ khóc khi thấy cô ấy gầy ốm; cô chủ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, một mình nuôi con, cô ấy cũng thường xuyên vuốt v e mặt con gái mà khóc. Vì sao? Vì sao bọn họ lại dễ dàng khóc vì con mình? Về tới nhà, trên bàn là những món ăn nóng hổi cùng với chiếc bánh kem bơ tôi thích nhất. Mẹ tôi cố ý chuẩn bị cho tôi. Bà ấy đeo tạp dề chạy tới, gương mặt tang thương của bà ấy được thay thế bằng nụ cười chờ mong: “Tư Tư, chút nữa hãy ăn bánh kem, con thi thế nào? Có lọt vào top mười không?” Tôi cúi đầu, trong đầu hỗn loạn, lại nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác. “Con nói chuyện đi Lý Tư Tư, thi được hạng mấy?” mẹ không cười nữa, thân hình gầy yếu còng lưng, biểu tình trên mặt nghiêm khắc. “Mười tám” Yết hầu của tôi như nuốt phải chì, ngón tay run rẩy, cuống quýt nói: “Mẹ, lần sau nhất định con sẽ vào top mười!” Nói xong, tôi nghĩ mẹ sẽ đau lòng cho tôi, sẽ thúc giục tôi mau ăn bánh kem bơ tôi thích nhất, sẽ nói lần này thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được. Nhưng mà mẹ không nói gì, bà ấy cứ đứng nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đỏ lên. Bà ấy không có khóc. Bà ấy là tức điên rồi. “Lý Tư Tư, mày giỏi lắm, càng thi càng tệ, mày học theo con chó hả?” Mẹ quát tôi: “Mày nói xem, mày học kiểu gì thế, mày biết mẹ bởi vì mày mà vất vả ra sao không! Trời chưa sáng tao đã phải đi làm rồi, mày nhìn xem tay của tao đi!” Mẹ vươn bàn tay ra, trên đó là từng khe nứt dữ tợn, đó là những vết nứt, vết thương được khép lại, lưu theo năm tháng. “Mày xem kĩ vào, tất cả đều là vì mày! Vì phải thuê nhà cho mày ở, vì phải mua đồ cho mày ăn, vì phải mua quần áo cho mày mặc!” Mẹ tôi để bàn tay trước mắt tôi, bà ấy thở hồng hộc, lại chỉ ngoài cửa: “Mày biết người khác nói tao ra sao không! Nói tao không sinh được con trai! Tất cả dòng họ đều có con trai chỉ có tao là không! Tất cả niềm hi vọng của mẹ đều đặt trên người mày, mày phải thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, mày phải để cho tao có tiền đồ, mày hiểu không!” Đây là lần mẹ tôi nổi điên kinh khủng nhất. Bởi vì tôi sắp thi đại học nên bà ấy sốt ruột, lo lắng hơn bất kì ai. Nếu tôi không đậu đại học thì cuộc sống của bà ấy sẽ ảm đạm, bà ấy không thể thẳng lưng mà sống. Tôi ngồi xổm khóc, trong đầu nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác. Vì sao mẹ người khác lại dễ dàng khóc vì con mình? “Mẹ.... nếu con là con trai.... thì con có cần phải cố gắng như thế này không?” cuối cùng tôi cũng hỏi vấn đề nằm sâu trong lòng tôi. Từ nhỏ tôi đã nghĩ tại sao tôi lại bị so sánh với con trai nhà người khác. Tôi rõ ràng là con gái mà. “Mày còn mặt mũi hỏi hả, nếu mày là con trai thì mẹ mày sẽ bị khinh thường hả?” Mẹ tôi giống như bị chọc trúng vào vết thương, bỗng nhiên la to: “Toàn thôn chỉ có mình tao không có con trai, toàn bộ dòng họ chỉ có tao không có con trai, mày có biết mẹ mày bị người ta nói sau lưng như thế nào không? “Bọn họ nói mày là món hàng phải bỏ thêm tiền vào, mày còn không biết cố gắng thì ai hơn thua giúp mẹ mày” Mẹ tôi đã nói ra lời trong lòng của bà ấy. Nước mắt tôi chảy ròng: “Con không phải là món hàng cần thêm tiền mới bán được, con cũng không cần bị so sánh với con trai người khác, con mệt mỏi quá...” “Mày mệt? Mày làm gì mà mệt? Mày có biết mỗi ngày tao đều mệt mỏi muốn hộc máu, mày có tư cách gì mà nói mệt với tao?” Mẹ tôi giơ bàn tay. Tôi nhìn bà ấy: “Rất mệt, rất mệt, mệt muốn chet............” “Vậy mày chet đi, chet đi!” Mẹ không có hạ bàn tay xuống nhưng mà bà ấy rất thất vọng về tôi nên đẩy hết tất cả đồ vật trên bàn xuống. Đồ ăn rơi đầy đất, chén đũa văng tứ tung. Mẹ trở về phòng, dùng sức đóng cửa thật mạnh. Tôi đứng mê mang, đứng thật lâu xoay người lên tầng thượng. Vừa lúc hoàng hôn, tôi đứng trên tầng thượng ngắm nhìn, nhìn phía dưới xe chạy tấp nập, nghe những tiếng cười nói rôm rả, tôi thẫn thờ. Mệt quá, Đứng cũng mệt nữa. Cho nên tôi ngồi xuống, ngồi ở chỗ tầng thượng thấp bé cũ xưa, hai chân treo không, dưới chân là “vực sâu” bảy tầng. Trên đường phố, có người phát hiện tôi nên la lớn: “Mau xem, có người muốn nhảy lầu” Từng ánh mắt nhìn lên, có ngạc nhiên, có rối loạn. Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần, thì ra trong mắt người khác tôi đang muốn nhảy lầu. “Em gái, đừng có nhảy nha, em còn nhỏ mà!” “Đừng nhúc nhích, mau lùi lại đi!” Rất nhiều người gọi tôi, vừa quan tâm vừa nôn nóng lo sợ. Lòng tôi có chút ấm áp, sau đấy lại khổ sở. Vì sao người xa lạ qua đường lại quan tâm tôi hơn mẹ? Tôi không có nhảy lầu, tôi chỉ muốn ngồi ở đây chờ được mẹ quan tâm. Tốt nhất là thấy được nước mắt của mẹ, tôi chỉ muốn bà ấy sẽ rơi nước mắt một lần vì tôi. Link truyện mình để ở phần bình luận nhé!!

47 3

Chồng ngoại tình với thư ký p1 Mn cho mình xin ít điểm nha [47][47][47]

14 2