CÁM DỖ NGOẠI TÌNH
Thể loại: Thực tế
CHƯƠNG 16: CÔ THẬT RẺ MẠT
Nếu tôi là Ngọc thì đã sớm nổi giận với sự ngang ngược của Thịnh rồi. Vợ anh ta ngồi sờ sờ ra đó nhưng lại không hề tôn trọng ý kiến, nói ra câu nào liền chặn họng câu đó. Ngọc ấm ức quay sang nhìn tôi, tròng mắt như toé ra lửa.
- Anh chọn cô ta cũng được nhưng phải làm thoả thuận đàng hoàng. Đứa bé sau khi sinh ra sẽ là con em, cô ta không được phép tìm tới hay có ý định nhận lại thằng bé.
Từ đầu tới cuối tôi vẫn chưa nói gì, là hai vợ chồng họ tự biên tự diễn. Tôi ngồi thẳng lưng lên tiếng.
- Khoan đã, tôi không đồng ý sinh con cho hai người, thoả thuận gì kia cũng không cần bàn đến.
Ngọc trợn mắt khó tin, giọng cô ta lanh lảnh rất chói tai.
- Cô đang biết mình nói chuyện ngu ngốc thế nào không? Được sinh con cho vợ chồng tôi là diễm phúc mấy đời của cô đó. Chúng tôi không chê cô bần hàn là may cho cô rồi, còn dám làm mình làm mẩy đòi hỏi.
- Diễm phúc đó tôi không dám nhận, vợ chồng cô tìm người khác đi.
- Anh Thịnh, cô ta…
- Em xem qua bản hợp đồng rồi hẵng quyết định.
- Không cần đâu.
- Không cần cũng phải xem cho tôi.
Thịnh nghiêm nghị đứng lên, hình như là đi lấy bản hợp đồng. Phòng khách rộng lớn chỉ còn tôi và Ngọc, lúc này cô ta mới quay về bản chất thật, hung hăng đả kích tôi.
- Mày chẳng khác nào con điếm rẻ tiền bà chồng mụ Oanh bao nuôi cả. Đều cùng một hạng thối nát thích nằm phơi thân ra đó để được đàn ông chu cấp. Nghe nói mẹ mày dưới quê què quặc, bà ta nghèo quá nên xúi con gái làm điếm à Quỳnh.
- Cô không được phép xỉ nhục mẹ tôi.
- Tao thích thế đấy, thì sao?
- Cô ở đây xỉ nhục người khác, sau lưng mọi người cười nhạo cô không sinh được con cũng đúng thôi.
- Mày nói gì con điếm thối, đứa nào dám cười nhạo tao hả? Con Trân đúng không?
- Không chỉ một mình cô ta, tất cả đám chị em tốt của cô đều như vậy.
Ngọc nghiến răng, định nói gì đó thì Thịnh quay trở lại, không biết anh ta đã soạn bản hợp đồng này từ khi nào, các điều khoản rõ ràng, rành mạch từng dòng. Anh ta đẩy nó tới trước mặt tôi, yêu cầu tôi phải xem qua. Ngay dòng đầu tiên tôi đã thấy những con số không dài ngoằn đầy cám dỗ. Một căn nhà, xe ô tô cùng 3 tỷ đồng sẽ thuộc về tôi nếu như tôi sinh cho vợ chồng Ngọc một đứa con trai. Phải là con trai mới được chấp nhận. Vốn không có ý định ký nên tôi chỉ đọc qua loa, vừa ngước lên đã thấy vẻ mặt u ám của Thịnh.
- Ký đi.
- Tôi không ký.
- Em chắc chứ?
- Chắc.
- Vậy tôi tìm em họ em.
- Anh điên à, con bé chỉ mới 17 tuổi, anh…
- 17 tuổi cũng sinh con được rồi.
Tôi biết Thịnh không phải người thích nói đùa, cái Thư thấy tiền sáng mắt, nếu anh ta đưa ra đề nghị như thế chắc chắn nó sẽ đồng ý mất. Thịnh đang từng bước dồn tôi vào đường cùng, khoé môi nâng lên nói tiếp.
- Tôi cũng có thứ này muốn gửi cho gia đình em xem.
Còn thứ gì đáng sợ hơn nữa sao, tôi khẩn trương siết chặt tay, phòng khách bỗng vang lên tiếng rên rỉ ái muội cùng âm thanh nức nở cầu xin. Tôi sững sờ thảng thốt khi vừa nghe đã nhận ra đó là giọng của ai. Ngọc ngồi ghế bên cạnh, vẻ mặt như rơi xuống đáy vực, hai mắt rống rỗng vô hồn.
Tôi không biết anh ta ghi lại đoạn video này lúc nào nhưng thời điểm rất hợp lý, đúng lúc tôi đạt đến cao trào, đầu óc mụ mị bị dục vọng nhấn chìm, liên tục cầu xin Thịnh. Thật đáng xấu hổ, dù biết là sai lầm nhưng tôi vẫn tự dấn thân vào vũng bùn nhơ nhớp. Tôi dùng thân thể này để xoá đi số tiền bồi thường, mặc dù vụ tông xe tôi bị Thịnh gài bẫy nhưng vẫn không làm được gì.
Nếu mẹ nhìn thấy con gái mình có quan hệ không đứng đắn với một người đã có gia đình, bà sẽ thất vọng biết nhường nào. Mẹ còng lưng vất vả nuôi tôi ăn học không phải để nhìn thấy tôi dùng thân thể đổi lấy tiền. Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi sẽ dùng những đồng tiền dơ bẩn đó để đổi lấy sự bình yên cho mình.
Sự dây dưa của chúng tôi như một vòng lặp tròn, tôi càng cố sức trốn chạy bao nhiêu Thịnh vẫn có cách đưa tôi vào tròng. Thứ anh ta dùng để chèn ép tôi chung quy vẫn là tiền. Nó nặng đến mức có thể đè chết nhân cách một người.
- Tắt đi.
Giọng tôi lạc hẳn, anh ta như chỉ chờ đợi đến lúc tôi lên tiếng, cười nhạt đem đoạn ghi âm kia dừng lại. Tôi đọc kĩ bản hợp đồng, trên đó viết rõ ràng tôi sẽ sinh con cho Thịnh, đưa bé là con của tôi và anh ta chỉ là chúng tôi không được phép quan hệ mà sinh bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo.
- Ngoài điều kiện trong thời gian mang thai phải sống ở đây ra những thứ khác tôi đều đồng ý.
- Không được, ai biết cô lấy tiền rồi có bỏ trốn biệt tích hay không.
- Tôi trốn được khỏi vợ chồng cô sao?
- Cô phải dọn đến đây để tôi giám sát, đứa bé phải được gần gũi tôi từ nhỏ.
Ngọc lấy lại tinh thần gạt phăng câu nói của tôi còn Thịnh thì gõ gõ lên bàn, nhướng mày giục.
- Ký đi.
Từ khi gặp Thịnh, chuỗi sai lầm của tôi liên tiếp trượt dài, tôi biết khi mình đặt bút ký vào bản hợp đồng này, giữa tôi và anh ta sẽ không dễ gì cắt đứt. Ngọc mất kiên nhẫn hối.
- Cô còn chần chừ gì nữa hả, ký nhanh đi.
Cây bút trong tay tôi thoáng run, vài phút trước tôi còn mạnh miệng tuyên bố không ký nhưng vài phút sau tôi vẫn đặt bút viết tên mình lên bản hợp đồng đó. Thịnh hài lòng mỉm cười, biểu cảm trên mặt Ngọc cũng giãn ra, tôi không hiểu cô ta sao có thể thở phào nhẹ nhõm để người khác sinh con cho chồng mình. Chẳng lẽ cô ta không sợ tôi và Thịnh phát sinh quan hệ tình cảm. Ngọc cầm bản hợp đồng lên, hờ hững nói.
- Ngày mai theo tôi đến bệnh viện, cô phải làm một số kiểm tra.
- Tôi về được chưa?
- Về đi.
Tôi đứng lên, không chần chừ một giây nào đi thẳng ra cửa. Tài xế của Ngọc đã đậu xe bên ngoài chờ tôi. Thịnh nói đúng, chỉ cần sinh một đứa con cuộc đời tôi sẽ khác, những thứ Ngọc đang có tôi cũng sẽ có được. Hai lần phát sinh quan hệ với Thịnh tôi đều uống thuốc tránh thai, khả năng mang thai là không thể nào. Trong hợp đồng ghi rõ là thụ tinh nhân tạo, tôi không cần phải cùng anh ta dây dưa, nghĩ tới cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Sau khi cùng đám thanh niên bị đánh mặt mũi sưng húp biến dạng đến bệnh viện, chập tối cái Thư gọi cho tôi, con bé xin ở lại trọ tôi một đêm. Nó xấu hổ vì đã lừa dối mọi người nên trên đường được tôi đưa về ái ngại không dám nói tiếng nào. Tôi hỏi.
- Khi nào em định về nhà?
- Em không về, em ở lại thành phố tìm việc.
- Thư, em lớn rồi, không thể làm gì cũng tuỳ hứng. Em còn một năm nữa là tốt nghiệp, cậu mợ lo cho em ăn học em đòi nghỉ ngang như thế không thấy phụ công sức của hai người họ sao?
- Em học không nổi nữa, đi làm kiến tiền sẽ không cần ăn bám vào bố mẹ, em muốn tự lập.
- Em tự lập bằng cách lấy tiền của bố mẹ đàn đúm ăn chơi hả?
Nó ngồi sau xe im bặt. Tôi ít khi về nên không tâm sự gì nhiều với nó, vậy nên con bé hiền lành mà tôi từng biết đã đổi tính đổi nết rồi, nó ham chơi đua đòi, bố mẹ nó nói cũng không thèm nghe thì huống chi một người chị họ như tôi. Về đến trọ nó lẽo đẽo đi sau, phòng bên cạnh đang nấu nướng gì đấy nghe rất nhộn nhịp. Cậu thanh niên tối qua đang đứng trước phòng tôi hút thuốc, thấy tôi về cũng không tránh ra, giống như cố tình muốn tôi phải lên tiếng.
- Cậu sang bên kia hút thuốc được không, tôi bị dị ứng với khói thuốc.
Cậu ta cười nhạt một cái rồi quay lưng bỏ về phòng, một tràng cười hả hê từ phòng bên dội tới, tôi cảm thấy bực bội vô cùng, mở cửa rồi kéo cái Thư đang đứng thất thần vào phòng.
Nhóm lên chương 33, chị em vào nhóm ib e nhá.
0 1