Mẹ t ngộ lắm, cách thương của mẹ là phải lm con mình tổn thương bằng lời nói.
T nhớ lúc nhỏ, khi t biết nhận thức được những lời mẹ t nói, t làm gì sai hay không vừa ý mẹ là mẹ t chửi.
"Mày ngu, mày nhìn con người ta đi!"
"Mày xuống kêu nó đưa lồ.n cho m hửi, m liếm đýt nó cho khôn ra."
"Thứ con ngu dốt!"
Mà mọi người ạ, mẹ t ngồi trước cửa nhà chửi, chửi cho cả xóm nghe, r hôm sau t đi học t cúi mặt vì xấu hổ, t tự ti, t cúi mặt từ nhỏ tới lớn.
Hơn 10 năm t sống như v, t thà bị ba t đánh, ba t đánh đau, nhưng đòn roi dễ quên còn vết thương tâm lý không bao giờ. T vẫn nói chuyện được với ba mẹ, nhưng giữa mẹ và t là 1 khoảng cách vô hình.
T ko dám ôm mẹ, ko dám giỡn vs mẹ như em t, mọi việc đều phải suy nghĩ mình làm vậy đúng không, mẹ có vừa ý không.
Cho đến 1 ngày t học cấp 3, chắc là lớp 12, t vừa đi học về và để về nhà thì t phải dắt xe đạp lên 1 con dốc khá xa.
Vừa về thì mẹ t ngồi trc cửa, t lấy nước uống thì mẹ nói vô nấu cơm chiều tối r. T trả lời, con vừa về cho con nghỉ tí, mẹ đi làm về mệt mẹ cũng nghỉ mà. Chỉ vậy thôi, mà mẹ t chửi t như những gì t đã nghe hơn 10 năm qua.
Rồi mẹ giận lẫy t, nằm vật ra giường khóc nói t mất dạy. Rồi ba r đi làm về, thấy mẹ như v thì không hỏi gì, tát t 1 bạt tai làm t chao đảo tưởng xỉu tại chỗ. Ba hỏi t tại sao lại hỗn, tại sao lại nói mẹ như v và bắt t xin lỗi mẹ.
T vẫn xin lỗi, nhưng t đã nói ra hết những gì t đã chịu đựng mẹ. T nói mẹ đừng so sánh t vs người ta, t là t, là do mẹ sinh ra, nếu mẹ không hài lòng về t thì tại sao ngay từ khi sinh t ra không giết chết t, rồi đem cái người mẹ cho là giỏi giang về nuôi. Tại sao mẹ nuôi t chi r cả bao nhiêu năm qua chửi bới t, bắt t đi liếm lồl, liếm đýt họ, Mẹ lúc nào cũng muốn t giống họ, giỏi giống họ, vậy mẹ nhìn coi gđ họ thế nào, mẹ muốn t giống họ, vậy ba mẹ bỏ nhau đi, ba rượu chè đi, r t chỉ qua 2 đứa em t nói tiếp, còn 2 đứa này, 1 đứa chửa hoang đi, 1 đứa đâm ngta vô tù đi, r ta cũng đi cặp vợ chồng vs1 ông già đáng tuổi cha t là mẹ vừa lòng chứ gì.
Ba t chết lặng mn ạ, t nghĩ đó là lần đầu tiên ba nghe được những gì mẹ chửi t, ba hiểu vì sao t tới bước này. Ba kêu t lên gác đi, r t ko biết ba mẹ đã nói gì, nhưng đêm đó ba lên xoa dầu cho t, sờ vết tát, khóc và xin lỗi t. Cũng từ đó t cũng không còn nghe mẹ dùng những từ ngữ đó, nhưng giữa t và mẹ là 1 vách tường.
Nhưng mẹ t ko dừng lại ở đó, mẹ muốn tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà phải theo ý mẹ, ngay cả ba cũng v. Có lần em t hỏi ba mẹ, vì sao khi tụi con làm gì tốt đẹp ba mẹ không khen động viên, nhưng khi tụi con vô tình làm sai gì đó thì ba mẹ lại chê trách. Ba mẹ t lại nói, những chuyện như vậy cũng muốn khen sao, vậy ra đời sẽ ra sao, và ba mẹ luôn cho rằng ba mẹ luôn đúng, nếu ba mẹ sai thì ba mẹ vẫn đúng.
Đến khi t lấy chồng, nhà ck qua nói chuyện, họ muốn vui vẻ và không làm phiền gđ t nên muốn mời ra quán vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng mẹ t thì ko, rồi khi nhà ck t coi ngày, mẹ lại ko chịu vì lý do nhà ngoại t sẽ ko vô kịp, sợ xóm làng dị nghị t chửa trước, t nói thì chửi t chưa gì bênh nhà ck. T nói chuyện với ba t, t nói nếu không cưới gấp thì bà nội của ck có chuyện gì xảy ra, ck đã đợi t để tang nội, r không lẽ t lại đợi ck t tiếp 3 năm, r trong khi đó ai dám đảm bảo ông bà ngoại của t và ck sẽ ko có chuyện gì nữa không. Và đám cưới của t diễn ra sau 1tháng, dù mẹ t nói ko kịp nhưng vẫn kịp may 2 bộ áo dài, trong khi vc t, ba t ngta cho mượn, r t muốn thuê 1 chiếc váy trong ngày vu qui thì mẹ lại nói tốn tiền.
Ngày vu qui, do phòng t ko có khóa, chỉ có chốt lại, t lo khách khứa,tới khi khách tàn t lên phòng thì thấy son phấn của t bị phá hư hết. T xuống hỏi mấy đứa em ngoài quê vô thì mẹ chửi t, "em nó nhỏ, phòng m thì m lo đóng lại, lâu lâu mn vô mà m khó khăn v". Mẹ chưa bao giờ bênh hay đứng về phía chị em t. Nếu t nói bị ai đó gây chuyện, mẹ sẽ nói t phải lm gì thì họ mới v chớ ai tự nhiên lại gây chuyện.
Ngày rước dâu t ko rơi 1 giọt nước mắt, t cũng chẳng thấy nhớ nhà dù phải 3 ngày sau t mới được về nhà, chẳng phải do t vô tâm, t chỉ thương ba,vì mẹ không cho t cảm giác nhớ nhà.
Rồi khi t có thai, t được cô chủ hỗ trợ BHXH, t qđ làm đến tháng 8 đóng đủ tiền r nghỉ. Và vì đường về nhà cũng khó đi, t ở lại nhà chồng, mẹ t lại nghe bà ngoại bắt t về sớm trc sinh 3th, r hàng ngày vác bụng bầu ngồi xe máy đi làm trên con đường toàn ổ gà. Mẹ hỏi t nhiều lần và t cũng nói có về cũng phải qua tháng thứ 8 t mới về.
Một lần nữa, hôm đó t vác bụng bầu tầm 5-6th xuống gửi mẹ chả ram tôm đất. Mẹ hỏi t thu xếp về,mẹ nói hồi bầu t mới 4th đã về ngoại ở r ko phải như t bây giờ đâu. Và t nói t về là t nghỉ lm chớ t ko thể hàng ngày đi đường trong đó đc, kết quả mẹ chửi t. Mẹ đứng giữa đường chửi t, 1 đứa đang mang thai. Mẹ chửi t con gái đi lấy ck r không còn biết tới cha mẹ, ko về ngủ lại vs ba mẹ, ko quay đầu coi ba mẹ sống thế nào. Trong khi tuần nào t cũng về, về là đem đồ ăn về, mỗi lần về là mẹ ck dúi bánh trái gửi về, mà trước giờ t về lại nói t tranh thủ về sớm kẻo mẹ ck la, tình hình ba mẹ t ko hỏi thẳng nhưng em t vẫn báo lại hàng ngày, có gì t vẫn hỏi thăm. V mà mẹ chửi t như v, ng đi đường nhìn t, họ sẽ không hiểu câu chuyện, nhưng họ set nghĩ, con gái làm gì đến nỗi mẹ chửi như v. T khóc, t lái xe về nhà ck và ôm ck khóc, t ko muốn về mẹ nữa.
Mấy ngày t ko gọi mẹ mà cũng ko vô nhà, hôm đó ck gọi ba t, hỏi có mẹ ở nhà ko, t muốn nói chuyện với ba. T vô nhà đợi ba, ba về hỏi t chuyện gì mà khóc. T kể ra hết, ba hỏi t là bà ngoại nói mẹ bắt t về sao, t dạ. Ba t gọi về nhà ngoại, hỏi vì sao cứ phải bắt t về sớm lm gì, t còn công việc, đường xá trong này khó đi, lại xa bệnh viện, t đang mang thai, cứ bắt ép t như v lỡ có chuyện gì thì nhà ck t sẽ thế nào. Ba t bênh t, ba t bức xúc hơn khi nghe mẹ lại chửi t giữa đường. Tối đó ba đã nói mẹ, t đã đi lấy ck, có cuộc sống riêng r. Ba mẹ chỉ có thể vun vén cho con, ko thể ép buộc nó sống theo ý mình như khi còn nhỏ. Hôm sau ba qua chở t về nhà chơi, nói rằng mẹ hỏi t thích ăn gì ko mẹ nấu.
Rồi tới khi t sinh con, có lẽ do từ nhỏ giữa t vs mẹ ko có tiếng nói chung nên mọi việc đều đối nghịch. Mẹ nuôi t theo cổ xưa, t lại theo hiện đại nhưng có chọn lọc, nhiều hôm mẹ ck vô thăm t, thấy t ăn cơm vs muối vs thịt kho thì có lẽ xót. Nói t sao ko nhờ mẹ nấu cháo hay bánh canh gì đổi món, chứ ngày ăn cơm 3 bữa v sao chịu đc. T cười nói con ăn v cũng đc, nhưng thật ra t sợ khi t nói ra như mẹ ck t nói, thì mẹ t lại nói t bênh mẹ ck, r lại lôi ngày xưa ra nói. T mệt. Sau 1 tháng ở cữ dài, t bị viêm da, nổi mẩn đỏ có mủ, đi khám bsĩ nói về giữ vệ sinh thì mẹ chửi xưa giờ ai cũng z có bị sao đâu, t lại đi nghe tụi bsĩ toàn sách vở. T mệt. T đếm đủ 3th 10 ngày t về nhà mẹ ck, t thoải mái.
T bầu bé sau sớm, mẹ ck thông cảm không trách, chỉ lo 2 vc phải khó khăn vs 2 đứa nhỏ. Mẹ t lại chửi, tới mức t ko dám gọi báo vs mẹ, mẹ chửi t ko thương con, gần ck sớm, r trách t đủ thứ. Ngày t về mẹ, mẹ ck phải chở t vô và nói đỡ cho t. Nhưng mẹ t vẫn trách, t muốn về nhà ck. T sinh bé sau, t ở cữ vs mẹ ck, mẹ cũng lần đầu nuôi con dâu sinh đẻ,nhưng mẹ ck chịu nghe t, chịu nghe y tá, 1 tháng cữ vs t rất nhanh.
T cũng thương mẹ, sinh nhật mẹ t cũng góp phần vs em t tổ chức, nhưng có lẽ bức tường giữa t vs mẹ vẫn ở đó.
3 9