Thời điểm này, mẹ đã nặng nề lắm, mẹ nhớ bác gái ruột con cách ngày dự sinh hơn tháng đã ở nhà nghỉ ngơi ngắm ảnh thiên thần, xem phim Hàn Quốc. Mẹ cũng bầu sắp sinh, nhưng mỗi ngày vẫn phải hì hụi làm việc. Có ngày để chuông dậy từ 4 giờ sáng. Không làm thì không được, mẹ là mẹ đơn thân, buông tay trái khỏi tay phải thì không có bàn tay nào để vịn vào. Mẹ biết, mang thai và sinh ra con chỉ cần can đảm, nhưng nuôi con thì cần thêm rất nhiều thứ khác, trong đó có tiền.
Mẹ sinh ra trong một gia đình gia giáo, là đứa con có tiếng ngoan hiền trong cả dòng họ. Tới nỗi, khi biết mẹ có con trong mình, hễ nhà có khách là mẹ phải... ở rịt trong phòng. Sau rồi, vì muốn giữ thể diện cho gia đình, mẹ dọn ra ngoài, ở trong một căn phòng thuê thiếu thốn. Cái hạnh phúc được loan báo tin mừng, cái hạnh phúc được người thân chia vui, mẹ con mình không có may mắn được hưởng.
Mùa Hè, Hà Nội đón cái nóng xấp xỉ 40oC. Đêm, mẹ dỗ giấc ngủ cho hai mẹ con mình trong căn phòng nóng rẫy vì oi bức. Mẹ xếp mấy cái gối vào tường cho dễ ngủ mà không sao chợp mắt, nghĩ miên man tới lúc lâm bồn, nghe nói mấy bà mẹ khác đau quá hay réo gọi tên chồng mắng chửi, mẹ không biết sẽ gọi tên ai?
Mẹ nghĩ lan man, rồi lại lắc lắc đầu cho suy nghĩ ấy bay đi.
Con gái biết không, làm mẹ đơn thân…
Là những lúc cơ thể bầu bì mệt rũ, mẹ chỉ muốn lấy lý do nặng nề mà ăn vạ, mà nghỉ làm, mà nằm ườn uống nước chanh. Nhưng chẳng ai nói cho mẹ nghe câu: 'Em nghỉ đi. Để đó anh làm!'. Trong mẹ bỗng xuất hiện thêm một người mạnh mẽ, xốc mẹ dậy, nói với mẹ rằng mẹ đang đi trên một con dốc, nếu ngồi nghỉ quá lâu thì sẽ chẳng còn mạnh mẽ mà đứng lên.
Con gái biết không, làm mẹ đơn thân…
Là những lúc tự đi mua sữa bầu, mua thuốc, khám thai, không dám nhờ ai. Dù có stress, đớn đau nhưng phải luôn tự nhắc 'Buồn gì mà buồn, khóc gì mà khóc, muốn con gái sinh ra đã ủ ê hả, tươi lên!'.
Là những đêm một mình trong căn phòng đen thẫm và hầm hập, mẹ nghĩ về số phận mình, đôi mắt mở to nhìn trần nhà thao thức. Trời nóng mà mẹ thấy lạnh từng đầu ngón tay, lấy cái gối bé xíu kéo lên đắp ngực rồi tự dưng nước mắt lặng lẽ chảy.
Mẹ ít nói chuyện với con. Mẹ sợ. Sợ mẹ gắn kết quá với con, như cách mẹ đã gắn kết và tin tưởng hoàn toàn vào một người đàn ông vừa rời xa mẹ cách đây chưa lâu lắm. Thường nhất mẹ chỉ lắng nghe tiếng tim con đập trong lòng mẹ. Nhờ con mà mẹ biết cách im lặng, chùn xuống và nhẫn nhịn, chỉ để lắng nghe nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, tha thứ nhiều hơn và biết cám ơn nhiều hơn.
Ca sĩ Hiền Thục
Nhờ con mà mẹ biết sợ.
Mẹ sợ lạnh, sợ nóng, sợ gió to, sợ nước lạnh, sợ cả đôi dép đế trơn... Mẹ sợ mình nói gì làm gì không cẩn trọng làm ảnh hưởng tới con, không chỉ sức khỏe, tâm tư mà cả đường hậu vận. Vì con mà mẹ chịu bao nước mắt bơ vơ, bao mệt mỏi buồn khổ đến mức nhiều lúc tưởng chừng không thể chịu đựng nổi nữa… Nhưng cũng nhờ con mà mẹ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dịu dàng hơn bao giờ hết mà cũng yêu thương xung quanh, yêu thương mình hơn bao giờ hết.
Cám ơn con đã yêu thương mẹ từ khi chỉ là một phôi thai cho tới khi có đủ hình hài. Con cho mẹ không chỉ những ngày thai kỳ không nghén, không choáng váng nôn khan, mà còn cho mẹ một nét phụ nữ dịu dàng, ấm áp hơn. Mẹ hi vọng là con sẽ cứ yêu thương mẹ như vậy, để hai mẹ con mình cùng nhau vượt qua tất cả.
Vậy mà cũng sắp tới ngày con sẽ xa mẹ hơn một chút, vẫn trong vòng tay mẹ nhưng không còn thực sự nằm trong lòng mẹ. Mẹ biết dần dần rồi con sẽ còn xa mẹ hơn nữa, xa hơn... Mẹ chỉ cầu nguyện con hạnh phúc, không cần là cái hạnh phúc mẹ không có, không phải là cái hạnh phúc có một người đàn ông… mẹ chỉ mong con hạnh phúc vì đã được sinh ra trong cuộc đời này. Bởi vì, mẹ đã bằng mọi giá để con yêu của mẹ có được điều đó.
Ảnh minh họa: Internet
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!