Chào các chị. Chắc e viết ra những dòng này có lẽ sẽ hơi dài, nhưng e mong các chị đọc và hiểu cho e, hãy cho em lời khuyên để e tỉnh ngộ ra...
E năm nay 22, quen bạn trai đc 3 năm rồi. Vào khoảng tgian sau khoảng 1 năm yêu nhau, e và a ấy có bắt đầu quan hệ, là lần đầu tiên của cả 2 ạ. Lần đó và những lần sau đó, a ấy đều có mang bao rất cẩn thận. Nhưng không hiểu sao e bỗng trễ kinh và có những dấu hiệu lạ, e thử que thì 1v mờ 1v đậm. E nói với a ấy, a ấy chở e đi bệnh viện siêu âm. Em bé đã đc gần 4 tuần tuổi. Về nhà, anh ấy nói rằng hay là a về nói ba mẹ sang cưới em. Khoảng tgian đó e đang học năm 2 đại học ạ, và a ấy năm 3. Nhưng khoảng 2 3 tiếng sau, e k biết a ấy có suy nghĩ lại hay ntn, mà a ấy nt cho e nói rằng giờ mình còn trẻ, e và a còn cả tương lai phía trước, anh k muốn nhìn thấy e phải bỏ học giữa chừng khi e học rất giỏi (e là sinh viên top 10 của trường ngoại thương ạ, e chỉ muốn tâm sự chứ k khoe khoang gì cả ạ...), ba mẹ em liệu có chấp nhận nghe lời ra tiếng vào của người ngoài không, và rồi anh sợ sau này con mình khổ khi nó lớn lên k được như bạn bè... E khóc ngất lên, bảo rằng ý a muốn e bỏ sao, làm như vậy là ác lắm. Anh chỉ nói: "anh biết, nhưng a nghĩ mới 3 tuần hơn, cũng chưa hình thành gì cả, sau này khi e và a sẵn sàng, khi mọi người chào đón, mình sẽ lại có, đc ko em". Thực sự khi đó tim e rất đau, bản thân e cũng sợ ba mẹ, cũng sợ phải từ bỏ tất cả, nhưng hơn hết, em sợ phải làm chuyện thất đức. E bảo a cho e 1 đêm suy nghĩ. A nói e càng nghĩ nhiều sẽ càng làm e đau nhiều, và càng trễ sẽ càng ảnh hưởng đến sức khỏe của e sau này, anh sẽ bù đắp cho những đau khổ e phải chịu đựng. Nghe a nói vậy, cuối cùng lòng e cũng mềm nhũn ra, rõ nghe theo lời a, e uống thuốc phá. Mãi đến sau này, e mới biết khi mình làm gì đó sai trái, mình không những bị lương tâm dằn vặt mà còn bị trừng phạt nữa...
Và rồi mọi chuyện cũng đc giải quyết ổn thỏa, thì khoảng 10 tháng sau, em lại có thai. Thực sự 2 đứa em luôn dùng bao, không bao giờ dám buông thả. E k hiểu tại sao. Lần này, mọi chuyện vẫn diễn ra như trước, a ấy vẫn nói vậy, nhưng e bảo rằng e sợ sau này e ko thể có con đc nữa nếu lần này lại phá thai. Anh nói sẽ không sao đâu, có a bên cạnh e đây. Công nhận phụ nữ mình chỉ cần đc nghe vỗ về thì mọi canh cánh đắng cay trong lòng cũng có thể cho qua. E lại 1 lần nữa sai lầm và nghe theo a.
Sau lần đó, cảm giác đau bụng âm ỉ cứ k dứt, em đi khám, bs nói rằng thành tử cung bị tổn thương, có thể 1 tgian ngắn nữa sẽ tạo thành 1 vết loét hoặc nặng thì thủng tử cung. Bs cho em thuốc uống và dặn dò ko đc để có thai nữa. Và 1 tháng sau, cơn đau dữ dội, e nhập viện thì tc e đã loét nặng và thủng thật. E phải phẫu thuật nội soi vá lại. Cuộc phẫu thuật thành công, nhưng thật ra trước khi mổ e chỉ ước mình chết đi luôn cũng đc, em không muốn sống với tội lỗi và dằn vặt nữa. Và rồi sau đó, e vẫn phải sống, anh ấy vẫn ở bên e, những cơn đau đôi khi lại dội tới, e phải sống chung với nó thôi. Bs bảo e vẫn có khả năng có thai lại bình thường nhưng khi mang thai sẽ rất rất khó giữ vì tử cung e có vết mổ, khi e bé dần lớn lên sẽ không thể dãn ra an toàn, có thể nếu mang thai, e và đứa con trong bụng sẽ cùng tử vong nếu tử cung bị vỡ. E như rơi vào đáy của vực sâu, những chuyện này a ấy đều biết, a ấy vẫn ở cạnh e, động viên em.
Nhưng càng ngày, linh tính phụ nữ cho e biết 1 điều rằng a ấy đang cố ở bên e vì trách nhiệm, tình yêu giữa 2 đứa giờ còn mỗi e giữ thôi. A ấy đi chơi khuya cũng k thèm đoái hoài nói e, a ấy có bao nhiêu mối quan hệ mới và tuyệt đối e k đc biết. Lúc này, a đã ra trường đi làm, tgian a dành cho e càng ít hơn, bạn bè rủ rê, dù e vẫn biết những người bạn đó, nhưng e quen a 3 năm a chưa bao giờ cho e gặp mặt, e biết chỉ trên Facebook thôi. Nhưng e vẫn nghe ngóng đc từ xung quanh rằng hội bạn a trai có gái có, cứ cuối tuần lại họp như 1 cái động... E thì mấy tuần k gặp a cũng ko sao. Và rồi cứ thế, những lần chơi khuya nhiều hơn, những lần làm e buồn cũng nhiều hơn. Mẹ a ấy có nói với e rằng "Con có biết nó đi đâu không mà nó đi suốt". E chỉ chua chát trả lời "dạ con không biết".. là e k biết thật.. A ấy vẫn quan tâm đến e, vẫn cạnh e, sau nhiều lần tự đau, em đề nghị chia tay, anh ấy nói anh k thể bỏ rơi e đc. Quả thật, e thấy e giống đang bị thương hại hơn là đc yêu...
Tối qua, e và a ấy nằm cạnh nhau, a ấy có lấy điện thoại ra nghịch, chỉ cho e mấy tấm hình dễ thương của thằng cháu gọi bằng chú mới sinh. Chợt e nhận ra một tấm hình a chụp cùng 1 đứa con gái ở album khác. E giật lấy điện thoại a, mở tấm hình đó ra và hỏi a "Đây là ai vậy". Trong ảnh, con đó cầm điện thoại của a chụp selfie 2 đứa. Anh cười nó cũng cười rạng rỡ. Chụp ở 1 nơi có ánh đèn như quán karaoke hay bar gì đó. Anh trả lời e "bạn của a thôi mà". E hỏi "bạn a sao lại lấy điện thoại a chụp". Anh chỉ nói "a đi sinh nhật nó, vui thì chụp thôi à, có gì đâu em đừng nghĩ linh tinh". E k nói gì nữa, cũng k muốn nói thêm gù nữa, nằm xoay lưng lại. Anh nói "anh cũng phải có bạn bè chứ e". E bảo là "3 năm trời, a chẳng đưa e đi đâu chơi, bạn a cũng không 1 lần để e gặp mặt. Có lẽ a sợ đi với e thì dị, có lẽ e k xứng đi chung với a". Anh không nói gì nữa. Em cũng im lặng luôn.
Thực sự e mệt mỏi với những hối hận của bản thân mình, cũng mệt mỏi với tình cảnh hiện tại lắm rồi. Chắc e đang bị thương hại, người ta ở bên e để làm tròn trách nhiệm, người ta không còn yêu e nữa rồi. Em nên ra đi, để người ta đỡ mệt, đỡ phiền, đó nghe cằn nhằn, đc tự do hơn, mọi người nhỉ?...
3 45