CUỘC TÌNH KHÔNG HẸN - Chương 2. Kể từ đêm gặp gỡ lén lút ấy, Tân lại tránh mặt Trang, tưởng rằng đưa tiền cho Tân, anh ấy sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút, quan tâm hơn một chút... Nhưng không ngờ, sự lạnh nhạt ấy lại kéo dài thêm một tuần nữa. Trang vừa giận, lại nhớ Tân đến khôn nguôi, ngày nào đi mua ve chai cô cũng cố đạp xe qua nhà để dò la tin tức của anh nhưng không được. Điện thoại gọi thuê bao, mạng xã hội thì chặn kín. Thật là... Trang như ngồi trên đống lửa, cô hối hận vì món tiền đã đưa cho Tân, nhưng lại yêu anh quá, không có cách nào quên đi được những lời nói, những biểu cảm mà anh dành cho mình. Bởi, từ nhỏ tới lớn, ở xóm, bạn bè đều xa lánh và châm chọc Trang. Vì cô không có bố, gia cảnh nghèo hèn, thêm nữa Trang không được nhanh nhẹn như các bạn cùng trang lứa. Thành thử, có Tân quan tâm... cô như tìm được tri kỷ. Buổi sáng ngày thứ 8, tính từ ngày không gặp lại Tân, Trang thức giấc sau một đêm dằn vặt không ngủ. Cả người uể oải, mệt mỏi tưởng chừng như muốn ốm, nhưng cô không dám nằm lỳ. Vì công việc mưu sinh hàng ngày, ăn qua loa gói mỳ, Trang phi xe đạp ra khỏi nhà lúc trời còn lờ mờ sương sớm. Đường xá vắng tanh, đi một lát đã tới cổng chợ, Trang dừng xe trước gánh hàng rong của bà lão bán bánh dày. Lấy ra từ trong túi những đồng bạc lẻ, Trang nhẩm tính và rụt rè nói: -- Bà bán cho cháu một suất bánh dày giò ạ! -- Của cháu đây. Trang nhận lấy và ngắm nghía túi đồ ăn sáng, nhìn những chiếc bánh trắng trong, bên dưới là lớp lá chuối xanh mướt... cô khẽ nuốt nước bọt. Chậc, thèm quá! Cái này ăn kèm với miếng giò lụa béo ngậy kia thì hết sảy. Trang nhớ lại trước đây, những hôm trời mưa, mẹ cho cô nghỉ ở nhà và chiêu đãi món bánh dầy giò ngon tuyệt. Nghĩ đến mà nước miếng trong miệng vô thức chảy ra. Bỏ túi quà vào giỏ xe, Trang mạnh dạn tiến về gần nhà Tân. Thức quà ấy, là cô mua cho anh. Sáng sớm, sau khi dọn dẹp một mớ hỗn độn trong nhà, bà Hiền tất tưởi ra mở cửa tiệm may phía trước nhà để chuẩn bị công việc của ngày mới. Đang hí hoáy mở cửa sổ để ánh sáng lùa vào thì bà chợt khựng lại, dường như bên ngoài có ai đó đang nhìn vào trong. Thuận tay mở nốt ô cửa còn lại, bà Hiền nhẹ nhàng đi ra và hỏi: -- Chào cháu. Cháu muốn may quần, may áo hay sửa chữa gì không? Thay khóa, thay chun hay gì? Thấy bà Hiền hỏi một tràng, Trang ấp úng, bởi sẵn tính rụt rè, thêm nữa biết bà ấy là mẹ của Tân... nên cô càng ngượng. Bất giác hai gò má và vành tai Trang đỏ nựng lên, bờ môi mấp máy nói nhỏ: -- Cháu... cháu... cháu... chào bác! -- Ừ. Có việc gì thế cháu? Nhìn biểu hiện của Trang, bà Hiền thong thả hỏi lại. -- Anh Tân... anh Tân có nhà không ạ? Lấy hết can đảm, Trang buột miệng hỏi câu đó, mà ngay khi nói xong, cô cảm thấy hai má mình nóng như than, cô thấy xấu hổ quá. Lần đầu tiên giáp mặt mẹ của người yêu, lại còn mua quà sáng cho anh ấy nữa. Ôi ngượng không thể tả!... Thấy cô gái trẻ có phần giản dị và rụt rè hỏi thăm về thằng con mình, bà Hiền chợt hiểu ra vấn đề. Thầm nghĩ trong đầu, khả năng thằng Tân nó lại lừa phỉnh gì con gái nhà người ta? Đắn do một lát, bà Hiền đáp: -- Cháu là gì của Tân? Muốn gặp Tân có chuyện gì không? -- Cháu... cháu... cháu là bạn....bạn... bạn... của anh ấy. Cháu... cháu... muốn gửi cho anh Tân ít quà sáng. Trang bối rối nói lắp mãi không tròn câu. Mặt cô đỏ gay gắt, bà Hiền càng thêm khẳng định, chắc chắn cô bé ấy phải lòng thằng Tân nhà này. Nói rồi Trang lấy túi quà sáng từ trong giỏ xe và đưa lên trước mặt bà Hiền, không đợi bà đồng ý, cô vội vã ngồi lên xe và rời đi không ngoảnh đầu lại nhìn. *** Bật công tắc đèn lên tầng 2, trên tay là túi quà sáng mà cô gái lạ vừa gửi cho thằng con lười biếng, bà Hiền vừa đi vừa dậm chân rầm rầm xuống nền nhà cố ý làm ồn để nó thức giấc. Cánh cửa phòng vẫn đóng im lìm, bà Hiền mạnh tay đập cửa: -- Tân... dậy đi! Tân... dậy....! -- Còn sớm mà mẹ, mẹ gọi con gì thế? Tân đang ngủ, anh giật mình thức giấc bởi sự làm phiền vô lý của mẹ vào khung giờ sáng sớm thế này. -- Ra nhận quà sáng của người yêu này! -- Người yêu gì? Sáng ngày ra cứ bày trò... hừ... -- Không yêu mà người ta lại mua bánh dầy gửi cho mày à? Dậy đi. Dậy đi làm đi chứ? Mà công việc ra sao, cả tuần nay thấy nghỉ ở nhà mãi thế? -- Đợt này ít việc nên con được nghỉ. Mẹ hỏi nhiều thế, thôi xuống nhà đi, để yên cho con ngủ thêm một lát. Phiền quá đi. -- Mày nói thật không đấy? Để mai tao bảo bố mày hỏi bác Dân quản lý đội xe xem tình hình ở doanh nghiệp ra sao. Không khéo trộm cắp lại bị đuổi rồi cũng nên. Nghe mẹ dọa dẫm, Tân nhảy dựng lên bật dậy như con tôm, cơn buồn ngủ chấm dứt, anh thấy tỉnh như sáo khi mẹ nhắc đến bác Dân quản lý đội xe. Tân bỏ việc cả tháng nay vì nợ nần, không dám đi làm vì sợ người ta đòi nợ. Vật vờ, la cà quán xá mãi cũng cạn tiền, anh đành lỳ ở nhà và tìm lý do che giấu. -- Mẹ chỉ khéo suy diễn, con trộm cắp bao giờ? -- Tao lạ gì mày nữa? Không có tiền lại bày trò bán trộm dầu mỡ của xe, bị người ta bắt và đuổi việc rồi đúng không? -- Con chưa bao giờ làm trò mèo con ấy nhé! -- Thôi, không phải nói nhiều. Túi quà sáng mẹ treo ở chốt cửa, ra lấy mà ăn. Mày có ăn trộm ăn cắp hay không mẹ chỉ cần hỏi là biết. Nói rồi bà Hiền bỏ xuống dưới tiếp tục công việc của mình, tiệm may mở cửa, chỉ sợ ai đó đi qua chợ lại ghé vào nhặt nhạnh gì đó thì toi. Trộm cắp giờ ghê lắm! Nghe mẹ úp mở chuyện người yêu người đương gì đó nhưng Tân không tin đó là thật. Càng không nghĩ người ấy là Trang, bởi tính cô ấy nhút nhát, rụt rè, làm gì cũng phải hỏi ý kiến và xin phép anh... Không dễ gì dám sang nhà và gửi quà sáng thế này. Thêm nữa, bị bóng gió chuyện công việc, Tân có chút run sợ. Sợ mẹ biết anh đã bị đuổi việc vì cả tháng nay không đến công trường báo danh. Dẫu sao cũng đã bị mẹ đánh thức, Tân không ngủ nữa, anh mở cửa và lần ra ngoài lấy gói quà sáng vào ăn ngon lành. Nằm lỳ ở nhà mãi cũng chán, 9h sáng, Tân phi con wave Tàu ra hồ ngay chân núi Xẻ câu cá. Nơi ấy cảnh vật yên tĩnh, không khí trong lành và dễ chịu. Mua ít mồi câu, Tân chọn góc vắng và trầm tư buông cần... Trời thu, mặt nước trong veo, mãi mãi vẫn chả thấy con cá nào đớp mồi, mặt Tân tiu nghỉu. Đang yên lặng, bỗng có cánh tay ai đó vỗ vai từ phía sau. Tân giật thót người, anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt vừa chạm phải mắt kính màu đen quen thuộc... tay chân anh đã rụng rời, bàn tay từ từ buông lỏng cần câu, miệng lắp bắp. -- Anh Châu... Sao anh lại ở đây? Ngay khi nói xong câu ấy, Tân phát hiện ra, phía sau anh Châu còn hai đệ tử đi cùng, hai cái đầu trọc lóc bặm trợn, hai cánh tay họ xăm trổ những hình thù dữ tợn. Tân sợ tới mức suýt vãi tè ra quần, thật không ngờ cả tháng nay lẩn trốn, tưởng họ không tìm ra. Nào ngờ.... -- Sao? Chú mày nay lại có thú vui tao nhã đến thế kia à? -- Cả tháng nay chặn số của anh, không thấy bén bảng trước cổng doanh nghiệp nữa... Định bỏ việc... hay bùng tiền của bố mày đấy? Hả? Thích sống hay thích chết thì nổ một câu thôi. Nói!!! Gã Châu túm lấy cổ áo Tân và kéo lên thật mạnh, cánh tay không dùng quá nhiều lực, tuy nhiên ngữ khí khi thốt ra mấy câu nói đó lại có sức mạnh vô hình, Tân sợ hãi quá đỗi, thời tiết mát mẻ nhưng mặt anh đầm đìa mồ hôi, sợ tới mức không nói được câu nào tử tế, chỉ duy nhất từ "em" lặp đi lặp lại nhiều lần. -- Mày định trốn bố mày tới khi nào nữa? Hả? -- Em... em... -- Em... em .. cái đ.m nhà này. Khôn hồn thì nôn tiền ra đây trả cho bố mày, đừng nói vòng quanh. Nghe chưa? Mày nghĩ ở nhà ủ ấm thì anh không tìm ra được mày chắc? -- Em... em ... không dám ạ! -- Đại ca, đừng nghe nó nhiều lời. Hai tên đệ tử sốt ruột, chỉ muốn lao vào cào cấu xé xác cho Tân một trận nên thân, nhưng gã Châu vội ngăn lại: -- Khoan hãy! Lần đầu tiên, chớ nên dùng bạo lực. Để nó tự giác đi. Nói rồi Châu quay sang nói thầm vào tai Tân: -- Cho tao một cái hẹn. -- Một... một... tuần ... tuần được không ạ? Tân lắp bắp. Bốpp. Một cái tát như trời giáng đến từ bàn tay của gã đàn em, Tân chao đảo, suýt ngã rạp xuống ven bờ cỏ. -- Ba ngày. Không tự giác đem tiền đến thì tao đến tận nhà mày. Nghe rõ chưa? Gã Châu gằn giọng nói chậm rãi từng từ. Hắn buông cố áo Tân ra, cả bọn đứng dậy và lừ lừ đi ra phía đường lớn, nơi chiếc xe màu đen bóng đang chờ sẵn. Chờ cho đám người ấy đi khỏi, Tân lồm cồm xách cần câu đi về chỗ con wave Tàu đang dựng, hồn vía bay đi đâu mất. Thực sự lúc này anh không biết phải làm sao... cứ ngỡ tay ghi bảng lô không biết nhà mà tìm đến... Nào ngờ, những ngày qua họ đã âm thầm theo dõi anh. *** Trong phòng bếp, bữa tối đã dọn sẵn sàng, bà Hiền ngồi bên mâm cơm chờ chồng và các con vào ăn. Một lát, ông Vương lật đật đi vào, thấy vợ mặt tiu nghỉu, ông tò mò: -- Mẹ cái Hương bị sao mà nhìn buồn thế? -- Mai anh hỏi bác Dân bên đội xe thằng Tân nhà mình xem thế nào? Nó ở nhà cả tuần nay rồi, chẳng hiểu công việc bên đó ra sao... Em lo quá. Có khi bị đuổi việc rồi cũng nên. -- Anh cũng thấy vậy, đang định hỏi... -- Suỵt... Thấy Lan Anh xăm xăm bước vào, bà Hiền ra hiệu cho chồng ngưng lại câu chuyện về anh con trai lớn. Sợ anh chị em lại cãi vã mất đoàn kết. -- Anh Tân với cái Hương đâu mẹ? Sao bố mẹ còn chưa ăn? Cơm canh nguội hết cả rồi. Lan Anh vừa đi làm về, đói bụng quá sà xuống ăn ngay, chẳng chú ý đến thái độ của bố mẹ lúc này. -- Con đói thì cứ ăn trước đi, cái Hương đi sinh nhật bạn nó hay sao đó. Còn thằng Tân, nó kêu mệt, đang nằm trên phòng ấy, lúc nào đói thì nó tự xuống mà ăn. Nói rồi bà Hiền nháy mắt chồng, ý nói ba người cùng ăn, không phải chờ đợi thêm nữa. Cả nhà đang ăn thì bất ngờ thấy Tân lò dò từ trên gác 2 xuống, vẻ mặt thận trọng giống như đang muốn làm việc gì đó. Thấy con trai, ông Vương gọi lớn: -- Đến bữa rồi, ăn cơm hãy rồi đi đâu thì đi! -- Con không ăn! Tân đáp cộc lốc. Anh vùng vằng bỏ ra ngoài, một lát đã thấy tiếng bô xe kêu vụt một nhát và tắt lịm cuối ngõ. Bà Hiền thở dài, thầm nghĩ trong lòng "thật đau lòng với thằng con ngỗ ngược này quá". Bữa cơm buồn ảm đạm, chỉ có tiếng chén bát va vào nhau, ai nấy cắm mặt ăn không nói với nhau câu gì. Lan Anh vừa đứng dậy khỏi bàn ăn thì nghe tiếng người gọi ngoài cửa. Bà Hiền mở tiệm may vá, thỉnh thoảng hay có khách đến nhà nên lúc này, nghe tiếng nữ giới, Lan Anh mặc định đó là khách của mẹ. Cô vừa ra phòng khách vừa gọi toáng lên: -- Mẹ ơi, khách của mẹ này! -- Ra xem họ hỏi cái gì, mẹ mày còn đang ăn cơm. Ông Vương nhắc nhở với thái độ không vừa lòng. -- Em đến lấy đồ à? Mẹ chị đang ăn cơm. Thấy cô gái trẻ trẻ ăn mặc giản dị, bên cạnh là chiếc xe đạp cũ, ánh mắt ngại ngùng nhìn mình, Lan Anh cất lời hỏi. -- Chị... chị... Anh Tân... anh Tân... anh ấy có nhà không ạ? Là Trang. Buổi sáng qua nhà chưa gặp được Tân, cô mong mãi. Nếu không hỏi cho ra nhẽ... chắc cô phát điên lên mất. Nghe cô gái hỏi, Lan Anh giật mình, không ngờ cũng có ngày gái tìm đến tận nhà để gặp anh trai mình. Mà nhìn ông Tân thì có gì đặc biệt đâu nhỉ, người gầy nhẳng, đen nhẻm, lại còn lôi thôi, chẳnh bao giờ ăn diện... thế mà cũng có gái thích. Cơ mà cũng phải thôi, nhìn cô bé kia giản dị không kém. Hm.. -- Em tìm anh Tân à? -- Vâng. -- Tiếc quá, anh ấy vừa đi khỏi nhà cách đây 5 phút em ạ. Mặt Trang tiu nghỉu, sao lúc nào mình đến thì cũng đúng dịp anh ấy đi nhỉ? -- Mà em hỏi anh Tân có việc gì không? -- Dạ, không... không... chị ạ. Em chào chị, em về đây. Trang thất vọng, cô quay xe và đi thẳng, bỏ lại Lan Anh đứng đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô đi vội vào trong và bô bô kể chuyện. -- Mẹ... mẹ.. mẹ! -- Gì thế? Ai hỏi gì à? -- Có đứa nào ý... nhìn mặt non choẹt đến tìm anh Tân nhà mình. Khiếp, ông Tân giờ có bạn gái nữa à mẹ? Nghe Lan Anh hỏi, bà Hiền chợt nghĩ tới cô gái lúc sáng qua nhà, cũng tìm Tân. Không lẽ... -- Nó bảo sao? -- Chỉ hỏi anh Tân có nhà không thôi, con hỏi có việc gì không thì nó không nói, về luôn! -- Kệ chúng nó. Trai gái thanh niên giờ tán tỉnh nhau cũng là bình thường. Ông Vương đứng dậy phụ họa thêm một câu rồi bỏ ra phòng khách. -- Mẹ mẹ... -- Gì? Lan Anh làm vẻ mặt nghiêm túc. -- Có khi nào ông Tân nhà mình lừa con bé đấy không? Nhìn mặt nó kiểu như học sinh ý... chỉ sợ chỉ sợ.... nó sang bắt đền thôi. Câu nói ấy của Lan Anh khiến tay chân bà Hiền rụng rời. Điều này bà cũng lo lắng thật, cũng khá logic, bởi ngày nay cô bé ấy qua nhà hai lần, thậm chí còn mua quà sáng cho Tân. Ắt hẳn tình cảm phải thân thiết lắm... Có khi nào, Tân đã gây ra hậu quả gì đó nên sợ hãi và không đi làm không nhỉ? Con trai bà vừa đi khỏi nhà chưa lâu thì con bé ấy mò sang??? Lẽ nào là thật??? *** Chạy xe đến quán cafe đèn mờ ngay trung tâm thị trấn, Tân hồi hộp đi vào bên trong theo chỉ dẫn của chị Liên hàng nước. Đến góc trong cùng, nhìn khói thuốc bay mờ mờ trong không gian, dù không nhìn rõ mặt nhưng Tân cũng đoán được đó là người anh đang muốn gặp. -- Chào anh ạ! Tân khúm núm tiến lại gần và mạnh dạn chào hỏi. -- Ngồi đi. Một giọng nói trầm đáp lại, thanh âm nghe trẻ trung, Tân ước chừng người đó chỉ tầm tuổi anh hoặc nhích hơn xíu. Tuy vậy, ngữ khí lại lạnh lùng và quyền uy. Tân hồi hộp ngồi xuống ghế, thú thực trong đầu chỉ hy vọng cuộc hẹn này có thể giải khuây được cho anh nên lúc vào Tân không quan tâm đến xung quanh có mấy người. Chỉ khi người đàn ông trong bóng tối kia hỏi "Cậu uống nước gì"? Anh mới giật mình nhìn sang hai bên, phía sau người đó còn 3 người nữa, tuy nhiên không nhìn rõ mặt. Ngay cả người ngồi đối diện với anh, giọng nói vẫn trầm bổng vang lên nhưng Tân sợ hãi không dám nhìn trực diện. -- Em ... em... không khát. Cảm ơn anh! -- Liên giới thiệu cậu đến đây? -- Dạ... vâng... vâng.. Là chị ấy! -- Bây giờ thế này, chỗ người làng, lại quen biết chị Liên. Nếu chú khó khăn quá, cứ viết cho anh cái giấy, ký tên điểm chỉ vào đây. Có hai hình thức, một là chú "bỏ ống" cho anh. Hai là tính lãi ngày, cứ 1 triệu là 5k tiền lãi một ngày. Cứ thế nhân lên, chú vay trong vòng 1 tháng, 2 tháng... như nào thì ghi cụ thể ra để anh biết đường. -- Em... em... muốn anh giúp 3 chục được không ạ? -- 3 chục??? -- Dạ... Vâng... 3 ... 3... chục! Em xa bờ nhiều quá. Anh cho em tính lãi ngày, trả dần trong vòng 3 tháng cho anh được không ạ? -- Anh lấy gì để tin chú? -- Chị Liên... chị Liên biết nhà em, nếu em bùng, anh có thể đến... đến... nhà... Tân sợ hãi, anh ấp úng mãi không nói thành câu. Thực ra, khi đến đây Tân cũng hiểu, chẳng có người anh em họ hàng xa nào của chị Liên hết, thực chất chỉ là một cách làm ăn của giới xã hội ngầm mà thôi. Nhưng anh đường cùng rồi, không thể xoay sở thêm ai được nữa. Tính chất không khác gì nhóm ghi bảng lô, tuy nhiên thời gian cầm cự lâu hơn, anh có kẽ hở để xoay sở việc trước mắt. Đến nước này rồi... đành vậy thôi!

4 3

Xin tên nhạc ạ

4 2

Giúp mình lên 5k điểm đii mừ 🥺🥺🥺

30 13

Hay

20 14

Chị CA CA🙈

1 1

🙂☺️

18 6

Chéo quan tâm uy tín ạ

1 0

Rầu quá chưa có gì gọi là 2 nút đỏ😫😫😫😫

3 2

Quan tâm chéo đi mn ơi hứa trả đủ ạ

5 9

Hoạ mi đã gừng hót[10][10][10] Qt mik đi các bạn ơi có tn mik trả nhá

28 18