Chào mn nha 😊😊 Nhận all kèo tìm trả ngay hoặc muộn nhất là tối nay

13 2

Chéo k Mn ơi

2 1

chéo ko mg

2 0

Chéo k Mn ơi

3 1

10000₫

0 0

Nhạc 6

4 0

Trên đời còn mẹ chồng này chắc chết 😭😭😭 "Choang!" Bát canh nóng hổi rơi xuống sàn lạnh ngắt té cả vào chân Nhiên bỏng rát. Cô vội vàng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ. Tiếng bà Thu the thé. "Chị muốn tôi chết hay sao mà nấu canh ngó sen hả? Chị có biết tôi bị tiểu đường không hả?" "Mẹ, con xin lỗi mẹ. Chỉ vì con nghĩ mẹ đang ho mà ngó sen lại bổ phổi" "Ngày xưa mẹ chị dạy thế nào mà giờ vụng về thế? Ở nhà mẹ đẻ không dạy cái cơ bản này sao? Bố mẹ chị giáo dục để con dâu mưu sát mẹ chồng hả" "Mẹ, không phải như vậy ạ. Con theo thói quen nấu nướng ở nhà, nếu về đây có gì không hợp khẩu vị mong mẹ chỉ giáo con, xin mẹ đừng nói bố mẹ con như thế" "Tôi nói sai hả, mời ông bà thông gia đến đây xem thử con gái cưng nhà họ có nấu được một bữa ăn nên hồn không? Đã không phải gái Tràng An thì cũng phải học tập cho ra dáng dâu Tràng An. Cái loại như chị học 10 năm, 20 năm hay muôn đời cũng không thể khá lên được" (Tràng An: Hà Nội gốc) Bà Thu tức tối cầm cây chổi xể cào mạnh trên sàn, bụi bay tứ phía khiến Nhiên ho sặc sụa. Quét một lúc bà Thu nguýt dài một cái rồi đi vào, ngồi vào trong mâm nói vọng ra. "Chị định không cho tôi ăn rau hả" Nhiên nghe vậy lại vội vàng chạy ra đầu ngõ mua mớ rau muống, tay nhanh thoăn thoắt nhặt rau rồi xào tỏi. Một đĩa rau muống xào xanh mướt thơm phức ngon lành đặt trên mâm cơm. Cô lại tiếp tục quay ra bếp dọn dẹp cái bát vỡ. Sơn về nhà, nhìn cô một chút "Em làm gì vậy?" "À không, canh nóng quá nên em làm đổ. Anh vào ăn trước đi em vào sau. Hôm nay anh chịu khó ăn thiếu canh nhé" "Dâu với con, gần đất xa trời rồi mà không hôm nào được bữa cơm ngon, suốt ngày cho tôi ăn cơm cá kho thế này đây" Bà Thu đằng hắng bên trong. Nhiên đi ra ngoài hiên múc nước dội vào vết bỏng đã phồng lên ở bàn chân, lúc này nước mắt mới lặng lẽ rơi xuống. Ngày mai là hội nghị khách hàng, rồi không biết cô sẽ đi giày cao gót như thế nào đây. Dọn dẹp xong vào nhà Sơn và mẹ chồng đã ăn xong. Sơn đã thay quần áo chỉnh tề, vuốt tí gel lên tóc rồi thơm má vợ một cái nói nhỏ. "Anh đi ra cửa hàng đây, em ở nhà chịu khó đừng cãi mẹ, mẹ đang ốm" Nhiên gật đầu đi vào bàn, giở mâm cơm ra còn cái đầu cá kho và vài cọng rau muống. Cô xới bát cơm rồi đổ nước sôi vào, thêm chút bột canh lùa cơm vào miệng. Bà Thu nằm trong giường nói vọng ra "Cái nhà này không có loại con gái con đứa ăn uống sùm sụp phát ra tiếng vô duyên như thế" Miếng cơm đến họng bị nghẹn lại. Nhiên nuốt nước mắt vào trong bê mâm cơm đi rửa. Dọn dẹp nhà cửa xong cũng đã 10 giờ. Giờ này chồng cô vẫn chưa về. Chồng cô thuê một kiot nhỏ bán điện thoại và phụ kiện ở đường Láng. Ngày nào anh cũng ra trông cửa hàng từ sáng đến tối mịt mới về. Có những đợt còn sang Trung Quốc lấy hàng cả tuần. Nhiên lấy chồng về đây lúc cô 20 tuổi. Ai cũng nghĩ lấy chồng Phố Cổ rất sung sướng. Sơn là con trai một, bố mẹ đều sinh ra từ Phố Cổ. Cô và anh yêu nhau từ cấp ba, đến năm Nhiên học đại học năm hai thì anh giục cưới. Lần đầu tiên về nhà Sơn chơi cô đã không thể tin nổi giữa lòng Thủ đô lại có căn nhà nhỏ đến vậy. Vẻn vẹn chỉ 20m2 gói gọn trong một phòng ở tầng 2, tầng 1 dành cho thuê. Để đi vào được nhà, phải đi qua một hành lang chưa đầy 2m sâu hun hút không có ánh đèn. Tuổi trẻ ngây thơ và bồng bột cũng không suy tính gì sâu xa, chỉ nghĩ người ta sống được thì mình cũng sống được. Đến khi về làm dâu mới biết cuộc sống trong căn nhà nhỏ cùng một bà mẹ chồng khó tính cực đến mức nào. Mẹ chồng cô là một góa phụ thủ tiết nuôi con, rất truyền thống và có phần xét nét. Lại thêm căn nhà chật chội chỉ đủ kê hai chiếc giường nhỏ, ngăn cách bằng một tấm rèm, thêm một bộ bàn ghế nhỏ khiến cuộc sống hai thế hệ vô cùng ngột ngạt. Nhiên đã rất cố gắng nhưng chưa bao giờ bà vừa lòng, thành ra mẹ con chẳng nói chuyện nhiều với nhau. Lấy nhau về được 2 tháng thì cô có bầu. Trong những ngày tháng đó, mỗi ngày cô vẫn phải đều đặn xách nước từ tầng 1 lên để nấu nướng giặt giũ. Chẳng may một hôm trời mưa, bậc thang trơn trượt té ngã khiến cô không còn giữ được cái thai nữa. Từ đó mẹ chồng càng chì chiết, cô không đủ khéo léo để mang thai sinh con. Mới hai mươi tuổi đã lấy chồng, mất con, bảo lưu việc học ở trường khiến một cô tiểu thư được bố mẹ cưng chiều chui vào trong vỏ ốc, lặng lẽ, lạnh nhạt và cô đơn. Cô sống trong căn nhà chật hẹp đó không khác gì Mị trong vợ chồng A Phủ, ánh sáng le lói duy nhất trong cuộc sống gia đình là tình yêu đối với Sơn. Tuy rằng, hàng ngày anh ra cửa hàng điện thoại từ rất sớm, đến tối mịt về tranh thủ ăn bát cơm rồi lại đi trông quán, 11-12 giờ đêm hai vợ chồng mới gặp nhau, nói với nhau được dăm ba câu rồi đi ngủ. Nhiên nằm miên man suy nghĩ về cuộc đời mình, rồi chìm vào giấc ngủ, trong những cơn mộng mị không đầu không cuối, cuộc sống bế tắc không chỉ trong đời thực mà cả những cơn mơ. Sáng ngày ra, bà Thu nhìn con dâu xách túi ra cửa, đằng hắng một câu. "Mẹ tính già rồi, đi được đâu thì cố đi cho biết. Hai tháng nữa mấy bà bạn mẹ đi Ấn Độ" Nhiên nhìn mẹ chồng, biết là bà nói vậy đều có ẩn ý “Tối chồng con về con sẽ nói anh ấy đưa cho mẹ một ít tiền để mẹ tiêu pha” “Nó làm gì có tiền mà đưa, mẹ nói nó rồi mà nó lại mới vét hết tiền để đi lấy hàng. Mấy năm trời mới được ra nước ngoài một chuyến, các bà già về hưu ở khu phố này năm nào cũng được con cái mua vé cho đi du lịch, đằng này…” “Được rồi, hôm nay con sẽ ứng lương trước đưa cho mẹ ạ. Mẹ đưa chứng minh thư và ảnh để con đi làm hộ chiếu luôn, chứ không thì hai tháng nữa sẽ không kịp” “Ừ, mẹ cảm ơn con, thật là biết phải trái mà. Mẹ cũng đang tính may mấy bộ áo dài để còn chụp ảnh. Chứ áo dài năm ngoái mấy bà ở quê cứ khen đẹp nên mẹ cũng cho đi rồi” “Vâng ạ, chiều con sẽ đi xem mẫu và vải cho mẹ luôn” “Thôi khỏi, mẹ đặt dưới cửa hàng tầng 1 rồi, người ta bảo là tuần sau sẽ có” Mẹ chồng cô thật là biết cách chọn, cửa hàng áo dài dưới tầng 1 cái rẻ nhất cũng 1 triệu. Mà cô nhớ trong tết bà mới may liền mấy bộ. Nhiên đi qua hành lang tối chật hẹp ra ngoài ngõ lấy xe rồi đi đến khách sạn. Dở việc học giữa chừng nên cô cũng không xin được việc gì, chỉ còn làm lễ tân khách sạn và đi gia sư. “Sao mà mặt mày ủ dột thế kia” Cái Hằng làm cùng cô nhanh nhẹn hỏi. “Mình định vào xin quản lý ứng trước nửa tháng lương” “Trời ơi cái con này điên hả, 1 năm ứng 6 lần lương ai cho ứng nổi hả. Mà ứng làm cái gì?” “Mẹ chồng đi du lịch Ấn Độ, mình cần tiền để đưa cho bà đóng tour và tiêu pha” “Trời trời, mụ già đó lại tiếp tục moi tiền của cậu nữa. Làm sao mà cậu có thể sống được với bà ta chứ. Phải tớ thì tớ đạp đổ luôn, ra sao thì ra” “Ừ, chồng mình cũng tốt, chỉ là mẹ chồng hơi khó tính chút thôi. Vì bà là người của thời trước khác thế hệ chúng ta” Nhiên đánh bạo đi vào xin quản lý ứng lương. Nhưng đúng như Hằng nói, cô chưa bị quát mắng là may rồi. Lủi thủi đi ra, Kiểu này lại phải xin về sớm còn đi đến ngân hàng rút số tiền tiết kiệm ít ỏi còn sót lại, còn đi làm hộ chiếu cho mẹ chồng nữa. Mông lung trong suy nghĩ, một đôi nam nữ đứng ở quầy lễ tân. Cô gái chân dài xinh đẹp như hoa cất giọng trịch thượng. “Chìa khoá phòng đâu” Nhiên đắm chìm trong suy nghĩ không nghe thấy gì, chiếc bút trong tay vẫn đặt trên cuốn sổ. “Hoàng Diệp Nhiên, cô muốn tôi gọi bà cố nội của cô ra đây không?” Nhiên giật mình ngẩng lên “Tôi xin lỗi thưa quý khách”, cô đưa chìa khoá cho người kia rồi lại cắm cúi xuống sổ sách. Cô gái bực bội giật lấy cái chìa khoá ưỡn ẹo đi vào thang máy. “Thật là cái thể loại đã xấu còn điếc lòi tĩ ra nữa” “Thôi được rồi, đừng quạu sẽ xấu lắm đó” Người đàn ông véo má cô gái một cái rồi ôm nhau đi vào thang máy. Nhiên đưa bút đánh dấu vào số phòng 55. Đây là khách quen của khách sạn, chỉ đến vài lần trong tháng thôi nhưng lại rất thân với quản lý. Hy vọng cô gái kia không nói gì với quản lý, nếu không thì cô sẽ không còn cái mà kiếm cơm. (Đọc tại facebook Lam Lam) *** Buổi tối về nhà, Nhiên đưa một bọc tiền cho mẹ chồng “Mẹ giữ một chút tiền để tiêu vặt và đóng tiền cho công ty du lịch. Con đã ứng lương quá nhiều lần rồi cho nên con rút sổ tiết kiệm ra chỉ được từng này thôi. Lần sau mẹ báo sớm thì con sẽ cố gắng lo liệu nhiều hơn” “Được rồi, mẹ cảm ơn con dâu. Mẹ đi sẽ mua quà về cho hai đứa, nghe bảo Ấn Độ đẹp lắm. Lần này mẹ được mở mày mở mặt với bạn bè rồi, chẳng bao giờ được đi nước ngoài gì cả, suốt ngày phải chui rúc trong xó bếp” “Mẹ chả mới đi Thái Lan cách đây 2 năm, rồi năm nào mẹ chẳng đi xuyên Việt” Sơn vừa lùa cơm vào miệng vừa nói. “Cái thằng này, 2 năm trước thì nói làm gì. Người ta năm nào cũng đi mấy bận. Mà mày nữa, con dâu mẹ nó đưa tiền nó còn chẳng nói gì, mày có đưa được cái đồng nào không mà lên mặt” “Mẹ buồn cười, của vợ công chồng, mẹ làm như con ăn không ngồi rồi ấy” Nhiên không nói gì, lặng lẽ ăn cơm. Cô không phải tiếc của nhưng mỗi năm mẹ chồng đều đi du lịch mấy lần, lần nào vợ chồng cô cũng phải xoay tiền chỗ này chỗ kia. Bởi vậy nên sổ tiết kiệm chẳng còn được bao nhiêu nữa. Bà Thu ăn xong hồ hởi cầm tiền đi đến nhà bạn chơi nói là để đi đóng tiền. Nhiên bê mâm bát ra ngoài hiên rồi xuống tầng 1 xách nước để rửa. Rửa xong bát đã thấy Sơn quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi. “Anh đi đâu nữa sao?” “Anh đi ra nơi này một chút, có chuyện rất quan trọng nhưng anh không thể nói bây giờ được, ngày mai nhất định sẽ nói với em” Sơn hồ hởi nói với vợ xong cầm chìa khóa xe đi nhanh xuống tầng. Bình yên dưới vực sâu - chương 2 Tác giả: Lam Lam Những ngày bà Thu đi du lịch, Nhiên cảm thấy dễ thở hơn một chút. Chồng cô vẫn đi tối ngày nhưng căn nhà có chút tươi sáng hơn. Đi làm về Nhiên còn có thể tranh thủ la cà phố xá đôi chút với cái Hằng, đúng là từ khi lấy chồng, mọi thú vui của người phụ nữ dường như đều bị dập tắt. Bạn bè không, mua sắm không, chơi bời cà phê cà pháo lại càng hiếm thấy. Bà Thu đi du lịch một tuần thì về. Vừa bước vào nhà, nhìn đống đồ phơi trên dây bà đã nhíu mày đánh tiếng từ ngoài vào. “Nhiên, tôi đã nói với chị bao nhiêu lần rồi mà chị không chịu ghi nhớ vào đầu hả. Ai cho chị phơi chung đồ của con trai tôi lẫn với đồ của chị thế này hả?” “Mẹ, mẹ về rồi sao? Mẹ không gọi con đi đón ạ, mẹ có mệt không?” “Tôi không về để cho chị làm loạn cái nhà này lên hả? Có mỗi việc phơi đồ dạy bao nhiêu lần không làm được” Nhiên vội ra ngoài hiên, nhanh tay sắp xếp lại đống đồ còn ướt nhẹp. Mẹ chồng cô không bao giờ chấp nhận việc đồ lót của cô được phơi gần quần áo của chồng. Bà cho rằng như vậy là ô uế, là không giữ sạch sẽ gia phong. Bình thường cô chú ý lắm không hiểu sao hôm nay vừa phơi đồ vừa nghĩ linh tinh cái gì mà lại phơi lẫn lộn được. Phân loại đồ đạc xong vào nhà, bà Thu đưa cho cô một cái vòng tay hạt nhựa màu sắc và một cái cắt móng tay hình ngôi chùa Taj Mahal. “Mẹ thấy đẹp quá nên mua tặng cho con, đi làm mặc áo dài mà đeo cái này thì rất đẹp” Nhiên nhận lấy cười “Con cảm ơn mẹ. Mẹ đi có vui không?” Bà Thu kể một thôi một hồi, Nhiên không vào đầu được cái gì cả. Nhìn món quà mẹ chồng mua cho chồng là một chiếc đồng hồ mạ vàng cô hơi chạnh lòng. Thật ra thì cô không đòi hỏi bà phải mua cho cô những món quà thật đắt tiền nhưng số tiền bà đi du lịch gần 30 triệu là tiền tiết kiệm của riêng cô cho nên cô cảm thấy bà có phần lạnh nhạt đối với mình. Nghĩ là vậy nhưng Nhiên cũng không dám nói ra, cô biết bổn phận của mình là làm dâu con không được đòi hỏi, mẹ chồng có làm sai điều gì có nói sai điều gì cũng phải nhẫn nhịn. Sơn từ cửa hàng đi về nhìn thấy quà của mẹ như bắt được vàng. Tính anh có chút sĩ diện, luôn cho rằng mình là công tử nhà mặt phố cho nên Nhiên cũng không lạ lắm với biểu hiện hò reo. Chẳng cần hỏi han gì vợ, anh ôm lấy mẹ thơm lấy thơm để vào má. “Mẹ đúng là nhất, mẹ yêu con nhất mà. Mẹ đi có một tuần mà con nhớ chết đi sống lại” “Cái thằng này, mày đừng có dẻo mỏ với mẹ. Mẹ đi mày lại được ôm vợ thoải mái có nhớ gì đến mẹ già đâu” “Ơ mẹ, con nói thật” Nhiên đỏ bừng mặt khi nghe mẹ chồng nói. Những ngày mẹ chồng cô đi du lịch, Sơn đã đi lấy hàng cả mấy ngày trời, 3 đêm về nhà thì ngủ say như chết, vợ chồng không có động gì đến nhau. Hơn nữa, từ ngày cô bị hỏng thai tình cảm vợ chồng cô cũng không còn được nồng đượm như trước đây. Nhà thì chật chội, hai chiếc giường kê cách nhau chỉ một chiếc bàn nhỏ và ngăn bởi một tấm rèm, mẹ chồng cô lại mắc chứng khó ngủ cho nên lắm lúc vợ chồng cảm xúc có lên cao cũng bị tụt hứng. Từ lúc cưới đến giờ, số lần vợ chồng gần gũi đếm qua đầu ngón tay. Sơn ngồi ở bàn ngắm cái đồng hồ rồi hỏi Nhiên “Em còn tiền không?” “Anh làm gì vậy? Tiền tiết kiệm thì mấy tháng trước em đã rút ra đưa cho mẹ rồi không còn nhiều nữa. Anh cần làm việc gì sao?” “Anh muốn mua cái chung cư ở đường Tây Sơn” “Chung cư ở đường Tây Sơn sao? Ở đấy ít nhất cũng phải 3 tỉ, anh lấy đâu ra tiền vậy?” “Người ta có cho trả góp mà em lo gì. Mình chỉ cần đóng trước khoảng 1 tỉ thôi, rồi sẽ trả dần trong vòng 15 năm” Nhiên nhẩm tính trong đầu, nếu như trả dần trong 15 năm thì cũng phải 20 triệu/tháng là ít nhất, trong khi đó chồng cô làm ăn không ổn định, cô làm lễ tân khách sạn cũng chỉ được 4-5 triệu/tháng, đi dạy gia sư thêm được vài triệu thì làm sao có thể trả được từng đó tiền. “Anh à…” Bà Thu từ ngoài đi vào “Nhà với cửa cái gì. Chúng mày cứ lắm chuyện. Ở đây thì chết à, xem thử đi ra ngoài nói dân Phố cổ người ta có phải chống mắt lên nhìn không? Rồi sau này tao chết đi thì cái cơ ngơi này là cả hũ vàng chứ chẳng đùa” “Mẹ à, nhà mình có 20m2 chật chội thế này làm sao ở nổi. Con muốn mời bạn bè về nhà cũng chẳng còn có chỗ mà ngồi. Với lại sau này còn sinh con thì nó ở chỗ nào?” Sơn nói. “Nhìn lên thì cũng phải nhìn xuống, ở khu phố này có nhà chỉ 8-10m2 người ta còn sống được mấy thế hệ. Con với cái gì, mãi không thấy đẻ được. Nếu có bị tịt thì nói ra mồm để còn đi chữa, chứ đừng có im như thóc thế nhà tôi tuyệt tự là do chị đấy” “Kìa mẹ, có người phụ nữ nào muốn mình không sinh con được đâu hả mẹ?” Nhiên đã thấy cổ mình dâng lên cục nghẹn. “Tôi cứ nói thế đấy, đứa nào trúng thì đứa đấy lo. Chị cứ xúi giục thằng con trai tôi ra ngoài ở riêng để chia cắt tình cảm mẹ con chúng tôi phải không?” “Mẹ, không phải như vậy đâu, là con muốn mua nhà chứ không phải vợ con. Mẹ không muốn ở một căn nhà rộng rãi không lo mưa nắng sao?” “Tôi không đi đâu hết, chỉ có anh chị ngược đời mới chạy ra khỏi Phố cổ thôi, người ta ước vào còn không được” “Ở đâu mà chẳng giống nhau hả mẹ, tiện cho việc đi làm con cái là được. Mẹ thấy nhà vợ con không, đâu cần ở nội thành làm gì, ở vùng đấy thông thoáng đi lại, mà bây giờ dịch vụ gì chẳng có, có phải đi vùng sâu vùng xa đâu mà mẹ lo” “Gớm, tưởng đâu chứ nhìn cái nhà chị Nhiên tôi cũng chẳng muốn ở. Giàu sang mấy ở cái chốn thâm sơn cùng cốc ấy thì có cố mấy cũng chỉ là trọc phú cố học làm sang, muôn đời cũng không bao giờ thành giờ thành người Tràng An được. Nhiên thở dài, mẹ chồng cô luôn chê cô xuất thân ngoại tỉnh và gia đình bà là Tràng An chính hiệu. Mà gia đình cô nào đâu phải chốn xa xôi hẻo lánh nào. Quê gốc bố mẹ cô ở miền Trung, ra Hà Nội lập nghiệp rồi bố mẹ mua nhà trong một khu đô thị ở Mỹ Đình. Nhưng đối với bà Thu thì giàu sang luôn phải nằm ở Phố cổ. “Mẹ thật là, thời đại nào còn quê với phố. Con thấy ở thế lại thoáng hơn cái nhà chật chội này” Sơn hậm hực nói với mẹ. “Mày thì lúc nào chẳng bênh vợ chằm chặp. Nó không xúi giục chẳng nhẽ tự dưng mày có ý định đó sao hả. Mẹ đã không màng tuổi xuân thủ tiết để nuôi mày khôn lớn mà mày đội vợ lên đầu vậy hả Sơn. Chúng mày muốn mẹ chết già trong cái nhà này đúng không?” “Mẹ đừng như vậy, vợ chồng con có đi đâu cũng sẽ đưa mẹ theo cùng để phụng dưỡng. Anh Sơn có một mình mẹ thì con cũng sẽ xem mẹ là mẹ ruột của con. Với lại chuyện nhà chuyện cửa là việc lớn không phải nói một cái là xong. Nếu như có quyết định mua thì vợ chồng con cũng sẽ bàn bạc với mẹ” Nhiên nhìn chồng nháy mắt ra hiệu rồi xoa dịu mẹ chồng. Bà Thu mặt vẫn còn hừng hực lửa giận, nhìn con dâu một cái rồi dậm chân đi vào giường đắp chăn quay mặt vào tường. Chờ bà thu đã ngáy đều đều rồi Sơn mới quay sang hỏi vợ “Em thử đi vay mượn được không, anh đã lo liệu được khoảng 500 triệu rồi, nếu có 500 triệu nữa thì tốt. Anh muốn ra chung cư sống vừa sạch sẽ lại vừa thuận tiện anh đi đến cửa hàng chỗ đó cũng gần hơn. Chứ giờ ở chật như thế này em với mẹ chạm mặt ra vào càng hay cãi nhau” “Được rồi, để mai em xoay xở xem thế nào nhé. Nhưng mà anh cũng nên khéo léo nói chuyện với mẹ, nếu không lúc mua nhà rồi mẹ lại càng có thành kiến với em hơn” “Được rồi, em cứ lo liệu tiền đi đã” Một đêm thật sự ngon giấc, Nhiên mơ về một căn chung cư sáng láng rộng rãi. Mẹ chồng cô cũng có không gian riêng, vợ chồng cô có phòng riêng, con cái lại chơi đùa thoải mái. Sáng ngày ra, vừa xách túi đi làm thì bà Thu đã đằng hắng “Tối ngày cứ son son phấn phấn, chồng thì đầu tắt mặt tối ở cửa hàng, đến bữa cơm còn phải ăn vội ăn vàng. Làm cái môi trường khách sạn đó chẳng ra làm sao cả” “Mẹ, con làm lễ tân cho nên phải trang điểm hàng ngày ạ. Với lại con cũng đã cố tình chọn khách sạn này mặc đồng phục áo dài để còn đỡ phải mua quần áo” Cô chào bà Thu rồi đi làm. Bà Thu nhìn theo con dâu lườm một cái. Cái thứ dâu mất nết, nói một câu cãi hai câu. Nếu không phải làm cái khách sạn 3-4 sao đó được tí tiền lương thì có lên mặt dạy đời mẹ chồng vậy được không? Cô Giang hàng xóm đứng ngoài hiên nói vọng vào “Em không hiểu bác ngày xưa sống với mẹ chồng thế nào chứ giờ con Nhiên nó đến khổ với bác, thở cũng không dám thở” “Cô nói cái gì vậy? Cô làm như tôi ăn thịt nó không bằng. Tôi uốn nắn là tôi thương nó, muốn nó trở thành một người phụ nữ toàn vẹn công dung ngôn hạnh chứ thiệt đi đâu” “Gớm, em chẳng thấy cái công dung ngôn hạnh gì ở bác, chỉ thấy một bà mẹ chồng khó tính. Con dâu nhà em nó mà được bằng nửa con Nhiên thì em đã mừng lắm rồi” “Bởi vì con dâu cô đã là gái Tràng An, nó thanh lịch từ trong máu rồi, còn cái con Nhiên nhà tôi nó xuất thân từ nhà quê, phèn không sao rửa hết được. Tôi uốn từng tí một mà chao ôi sao nó lại không thay đổi được chút nào cơ chứ. Đi họp đi hành ở phường, các bà hỏi con dâu tôi ở đâu. Chỉ cần nói là ở miền Trung là các bà ấy đã xùy cho rồi” “Vâng, bác người Tràng An gốc ạ, cho nên nó làm sao theo kịp bác” “Tôi thấy cô cứ bênh chằm chặp con Nhiên nhà tôi là thế nào đấy. Đừng có nói với tôi là cậu Mạnh già em cô để ý nó đấy. Tôi mà nghe phong phanh mèo mả gà đồng thì chết với tôi” Cô Giang vội vàng đánh trống lảng “Cái bác này, con Nhiên nó được thằng Sơn yêu thương như thế, làm sao có chuyện với thằng Mạnh nhà em được” Nói xong cắp làn đi thật nhanh ra khỏi ngõ. Bà Thu đứng nhìn cô Giang không thèm chào mình cắp nách bỏ đi đã thấy bực mình, thằng con trai của bà yêu thương vợ nó đến mức mà hàng xóm cũng nhìn thấy được sao.

4 4

Chéo ko mn 😀

2 2

Ai kèo 10-50❤️ với tui nào

13 3

Kèo 30❤️ nào

15 11