Nói với con trước kỳ thi

Nuôi dạy con - 11/24/2024

Tôi chợt nhớ ngày con mình đi thi vừa rồi. Tôi cũng chở con đi, sau đó đứng ngồi không yên, chẳng tập trung được vào việc gì...

Kỳ thi đại học sắp đến, bất chợt, tôi có cảm giác nhói lòng khi nhớ về việc đi coi thi những năm trước. Tôi cứ băn khoăn, 12 năm đèn sách, sao lại chọn một kỳ thi để loại mà không dùng điểm thi của cả 12 năm hoặc ít nhất là một năm lớp 12? Nhỡ chẳng may hôm đó một thí sinh bị bệnh, không làm được bài, thế là 12 năm học hành đi tong, dù học lực của em ấy tốt.

Con thi cho… cha mẹ?

Trưa, bốc thăm coi thi trúng phòng hướng nắng chang chang, vào phòng thi, ngộp và hầm. Từ phòng coi thi tôi nhìn ra đường, thấy vẫn còn rất nhiều phụ huynh đứng chờ con trước cổng trường. Tôi chợt nhớ ngày Chip, con mình, đi thi vừa rồi, tôi cũng chở con đi, sau đó đứng ngồi không yên, nhấp nhổm, chẳng tập trung vào việc gì... Thế rồi một lát sau thì trời mưa to khủng khiếp. Nhìn ra ngoài cổng, vẫn thấy đông đảo phụ huynh mặc áo mưa, chờ đợi. 12 năm học của con quyết định trong những ngày này, những lo toan, chắt bóp, ước vọng đổi đời… so với trận mưa này thì sá gì chứ! Tự nhiên mắt tôi cay cay. Tôi làm mẹ, hiểu nếu là mình, mình cũng lo cho con thế thôi.

Nhưng, thành công của con có phải là thước đo lòng mẹ? Hoàn toàn không. Những kỳ vọng mà cha mẹ đặt vào con thực chất có phải là tình thương dành cho con? Hay đó chính là những ước mơ, khát khao, đố kỵ, sĩ diện… của cha mẹ?

Không nên đặt lên vai đứa trẻ bất cứ một áp lực nào, mặc dù công bằng mà nói, con đã không đủ bản lĩnh vượt qua áp lực này (bởi tất cả là một cuộc chạy đua về đến đích theo mốc có sẵn, lập trình sẵn, đề ôn đi ôn lại, bài làm đi làm lại, chẳng có chút gì gọi là sáng tạo, thông minh, chỉ là tùy thuộc vào phong độ hôm đó thế nào, liệu giám khảo có tùy hứng ba ngày chấm hết gần 4.000 bài, nên chỉ cần chữ con mình xấu là bị loại). Tâm tính và khí chất của con không hợp với loại thi cử như vậy, nhưng mình vẫn khăng khăng buộc con đi thi với lý do là muốn điều tốt nhất cho nó, nên con đã thất bại. Con buồn thì ít (Thật không? Hay con làm vậy cho mẹ đỡ bứt rứt?) mà mình thì buồn nhiều. Vì sao? Vì mình nhận ra thất bại của mình trong việc dạy con. Mỗi đứa trẻ có mỗi tố chất khác nhau, có đứa thích cạnh tranh, lúc nào cũng muốn mình là nhất; có đứa thì yên phận, hài lòng, an nhiên; có đứa nổi loạn…

Nói với con trước kỳ thi

Ảnh minh họa: Internet

Hãy công bằng với con

Sinh con ra ai cũng nói rằng: chỉ cần nó lành lặn, khỏe mạnh, bình thường là quý lắm rồi, chẳng mong gì hơn. Nhưng nói thật, ai mà không hy vọng con mình thông minh, xinh xắn, ngoan ngoãn, học giỏi… và hàng triệu điều tốt đẹp khác, giá nó mà là thiên tài thì lại càng hay hơn nữa. Cha mẹ đã từng đặt kỳ vọng vào con quá nhiều, nối dài những mơ ước và mơ mộng của cha mẹ, vì cha mẹ đã và đang vẫn nghĩ rằng, với một đứa bé sinh ra và lớn lên đầy đủ như con, con phải làm được điều đó, tại sao những đứa trẻ khác làm được một cách nhẹ nhàng thì con lại rất chật vật, tại sao cha mẹ lúc nhỏ thông minh như vậy mà con giờ lại như thế, tại sao?

Con có tố chất khác cha mẹ, con chơi, con làm việc của con thì say mê và sáng tạo, nhưng ngồi vào học thì con lại chán, lại không tập trung. Cha mẹ vẫn thường nói, giá con học chỉ cần bằng 1/10 cái tập trung lúc chơi thôi thì con cũng đủ thành công rồi…

Đến một lúc nào đó, cha mẹ phải tập quen rằng, con không có tính cạnh tranh, con không quan tâm đến chuyện phải đứng trên một ai đó là niềm vui, con chỉ muốn điểm cao để cha mẹ vui lòng chứ không phải vì chính bản thân con. Phải chấp nhận từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ ở top 5 và chắc sẽ không bao giờ như vậy. Phải chấp nhận con như vậy. Tương tự, con đang chấp nhận cha mẹ một cách tự nhiên.

Tại sao những đứa trẻ không bao giờ khao khát và mơ ước, giá cha mình là Brad Pitt, Tiger Wood hay Ngô Bảo Châu… Giá mẹ mình là A.Jolie, Củng Lợi hay… Ngô Thanh Vân? Cùng lắm, chúng chỉ ao ước, giá mẹ là cô tiên trong phim hoạt hình hay cha là chú Xuân Bắc hài hước. Còn cha mẹ thì lại luôn ao ước con mình là thần đồng, là thiên tài, hay là gì gì đó vượt quá khả năng con mình.

Những dòng này, tôi viết để nhắc mình rằng, dù hôm nay, tôi đang ngồi khóc vì con học không giỏi, con không ý thức những mong muốn của cha mẹ, thì con vẫn là con của cha mẹ. Con là con của cha mẹ, Chip à!

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!