Kể chuyện ba tôi

Làm mẹ - 11/24/2024

Ba đã làm tất cả để gia đình bên ngoại chấp nhận và yêu thương mình.

Bài viết là những dòng tâm sự của con dành cho ba mình với niềm kính yêu vô bờ bến.

Má thương ba mà ông bà ngoại không đồng ý. Má kể, ông bà ngoại gật đầu chỉ vì sợ cấm đoán lỡ có bề gì thì tai tiếng.

Hồi đó, tiệc cưới dọn bánh kẹo ngọt và làm nên sự vui nhộn là những màn hát hò của bạn bè cô dâu chú rể, nhưng đám cưới của ba má thì phần lớn là họ hàng bên ngoại lên phát biểu như trong một cuộc họp. Những bài phát biểu nói là chúc hạnh phúc nhưng bóng gió như muốn thông báo cho mọi người biết rõ cái đám cưới này, về phía nhà gái, chỉ là miễn cưỡng mà thôi.

Tấm hình đen trắng cũ kỹ vì thời gian cho tôi thấy má mặc áo dài cô dâu ôm bó hoa trắng đứng bên cạnh ba mặc sơ mi trắng và quần tây đen, chung quanh là cha mẹ cô dâu chú rể, khuôn mặt ai cũng rười rượi. Má kể, có lúc nhìn tấm hình này, má chỉ muốn khóc.

Cưới xong, má theo ba về khu tập thể của xí nghiệp cơ khí, ba là công nhân ở đó, má làm ở xí nghiệp bánh kẹo. Cuộc sống tập thể thời đó ai cũng thiếu thốn nên có vẻ như ai cũng an phận, nhưng ba không để má phải chịu vậy. Ba muốn bù đắp cho má vì sự ghẻ lạnh của gia đình.

Chiếc xe đạp là một tài sản. Ba mua ống nước bằng sắt về cưa cắt gò hàn làm thành sườn xe, ban đầu là làm giùm cho bạn bè, sau thì đông khách tìm tới vì cái sườn xe của ba làm rất chắc chắn mà lại có thể uốn cong chỗ này chỗ kia theo ý muốn. Riêng xe đạp của má thì khỏi phải nói, ba uốn uốn duỗi duỗi một cái sườn rất điệu đàng, nhiều người muốn làm giống vậy nhưng ba nhất định không, trả giá cao đến mấy ba cũng lắc đầu. Của má là duy nhất.

Kể chuyện ba tôi

Ảnh minh họa: Internet

Cái duy nhất đó bị phá vỡ vì... dì Út cũng muốn có một cái điệu đàng giống hệt vậy. Chiếc xe đạp của dì Út trở thành cầu nối ba má với nhà ông bà ngoại. Rồi thì ông bà ngoại không giận nữa. Ông ngoại bệnh nặng, có nhiều khách đặt hàng mà ba đều hẹn lại để có thời gian chở má về nhà chăm sóc ông.

Sức khỏe ông ngoại xấu đi, bà ngoại kêu ba má đưa tôi về ở chung để tiện việc chăm sóc nhau. Bà ngoại bồng ẵm tôi, má quán xuyến mọi việc nhà, còn ba trở thành trụ cột gia đình.

Là người kiếm tiền chính cho cả nhà nhưng ba không vì vậy mà tỏ ra quyền hành. Ngồi vô mâm cơm, ba luôn đợi bà ngoại cầm đũa trước. Buổi tối, đang nghe radio mà ông ngoại bật ho thì ba vội vàng vặn nhỏ âm thanh xuống ngay...

Ông bà ngoại qua đời, cậu Ba lấy vợ, ba má mua đất cất nhà riêng. Lần lượt các cậu, dì lập gia đình, đám cưới của các cậu các dì, ba là người đứng ra lo liệu mọi thứ. Cách ba lo toan cho đám cưới của các cậu, dì cho má hiểu, ba không muốn ai phải lặp lại nỗi buồn của ba má trong ngày trọng đại đó.

Nếu má không kể thì tôi không bao giờ biết 'chú - rể - ba' từng bị họ hàng bên ngoại chê bai. Bây giờ, ai cũng thương quý và mến trọng ba và nhờ vậy, chị em tôi cũng nhận được rất nhiều yêu thương. Nhớ khi tôi thi đậu đại học, bất ngờ nhận được quà mừng là... ba cái iPad (tôi luôn ao ước có iPad). Các cậu các dì muốn dành cho tôi một bí mật và vì vậy kết quả là ba món quà giống hệt nhau.

Tấm hình cưới từng làm má khóc mỗi khi nhìn lại đã được photoshop và dán thêm mấy khuôn mặt toét miệng cười của chị em tôi.

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!