Sống đẹp: Bà cụ sinh viên 87 tuổi tên Rose

Tâm lý - 05/02/2024

"Chúng ta không ngừng bước tới chỉ vì mình già, chúng ta chỉ già đi khi ngừng bước tới. Chỉ có vài bí quyết để luôn trẻ, hạnh phúc và đạt được thành công, đó là bạn phải luôn cười lớn và tìm thấy sự hài hước mỗi ngày". Trích Sống đẹp: Bà cụ sinh viên 87 tuổi tên Rose.

Ngày đầu tiên ở trường, giáo sư của bọn tôi giới thiệu bản thân và ông muốn chúng tôi làm quen với một người mà bọn tôi chưa từng gặp mặt.

Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh, rồi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Tôi quay lại thì thấy một bà lão nhỏ bé đang nhìn tôi với một nụ cười tỏa sáng.

Bà nói: “Chào anh chàng đẹp trai. Tên bà là Rose. Bà tám mươi bảy tuổi rồi. Cho phép bà ôm cháu nhé?”.

Tôi cười và nhiệt tình đáp: “Đương nhiên rồi!”. Rồi bà ôm tôi một cái thật chặt.

“Tại sao bà lại học đại học ở một độ tuổi trẻ, ngây thơ như thế này?”, tôi hỏi.

Bà nói đùa: “Bà đến đây để gặp một người chồng giàu có, cưới ông ấy và có một vài đứa con…”.

“Bà nghiêm túc đấy chứ?”, tôi hỏi. Tôi đã tò mò liệu đó có phải là động lực để bà đi học đại học ở tuổi này?

“Bà đã luôn mơ ước được học đại học và hiện tại bà đang thực hiện nó!”, bà đáp.

Sau tiết học, chúng tôi đã cùng nhau đến câu lạc bộ sinh viên và cùng uống sữa lắc. Chúng tôi đã trở thành bạn từ lúc ấy. Mỗi ngày trong ba tháng tiếp theo, mỗi khi hết tiết, chúng tôi rời lớp học cùng nhau rồi nói chuyện không ngừng nghỉ. Tôi luôn bị mê hoặc bởi “cỗ máy thời gian” này khi bà chia sẻ sự khôn ngoan và kinh nghiệm của mình với tôi.

Trong suốt khóa học, Rose đã trở thành biểu tượng trong trường và bà dễ dàng kết bạn ở mọi nơi. Bà rất thích mặc đẹp và vui mừng vì nhận được sự chú ý từ những sinh viên khác. Bà đang sống trong khoảnh khắc đó.

Vào cuối học kỳ, chúng tôi đã mời Rose đến để nói chuyện tại bữa tiệc bóng đá. Tôi sẽ không bao giờ quên những gì bà đã dạy chúng tôi. Sau khi được giới thiệu, bà bước lên bục diễn giả.

Khi bà lên bục diễn giả chuẩn bị phát biểu, bà đã đánh rơi 3 trong số 5 lá bài của bà xuống sàn. Khá bực bội và xấu hổ, bà cầm micro lên rồi đơn giản nói: “Xin lỗi, tôi quá hậu đậu. Tôi đã bỏ uống bia cho mùa chay và giờ chai whiskey này đang giết chết tôi! Tôi sẽ không thể phát biểu theo trình tự nên hãy để tôi nói những gì diễn ra trong suy nghĩ của tôi”.

Khi chúng tôi cười, bà hắng giọng rồi bắt đầu nói: “Chúng ta không ngừng bước tới chỉ vì mình già, chúng ta chỉ già đi khi ngừng bước tới. Chỉ có vài bí quyết để luôn trẻ, hạnh phúc và đạt được thành công, đó là bạn phải luôn cười lớn và tìm thấy sự hài hước mỗi ngày.

Bạn phải có một ước mơ. Nếu bạn mất đi ước mơ ấy, bạn sẽ chết. Chúng ta thấy rất nhiều người đã chết đi quanh ta và họ thậm chí còn không biết điều đấy! Có điều khác biệt lớn giữa sự già đi và lớn lên.

Nếu bạn mười chín tuổi mà lại nằm trên giường không làm gì trong cả một năm, bạn sẽ hai mươi tuổi.

Khi tôi đang tám mươi bảy tuổi mà lại chẳng làm gì, lại nằm ì trên giường, tôi sẽ sớm ở tuổi tám mươi tám.

Ai cũng già đi. Đó chẳng phải là một tài năng hay khả năng gì cả. Điều kiện để lớn lên là tìm ra một cơ hội để thay đổi. Không có gì để hối tiếc.

Những người lớn tuổi thường không hối hận về những gì họ làm, mà vì những gì họ không làm. Chỉ những kẻ sợ cái chết mới là người phải hối hận”.

Bà kết thúc bài phát biểu của mình bằng cách can đảm hát: The Rose. Bà thách từng chúng tôi học lời bài hát và hát nó mỗi ngày.

Khi năm học kết thúc, Rose đã lấy được bằng đại học mà bà đã bắt đầu học từ những năm trước. Một tuần sau khi tốt nghiệp, Rose đã ra đi một cách bình yên trong giấc ngủ.

Hơn hai nghìn sinh viên đại học đã tham dự đám tang của bà để tưởng nhớ người phụ nữ tuyệt vời đã dạy bằng chính bản thân mình rằng: Không bao giờ là quá muộn để trở thành người mà bạn mong muốn. Bạn hãy nhớ, sự già đi là bắt buộc, nhưng lớn lên là sự lựa chọn của bạn.

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

  • Sống đẹp: Chướng ngại vật trên đường đi
  • Sống đẹp: Hãy chọn lời nói khôn ngoan
  • Hạt giống tâm hồn: Chú chó nhỏ

Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!