Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét mẹ, vì bà làm tôi thấy xấu hổ. Mẹ tôi có một cửa hàng nhỏ ở chợ trời, bà thu mua những món đồ cũ rồi bán lại, chỉ để có tiền nuôi tôi.
Một ngày, khi tôi đang học tiểu học, tôi nhớ đó là một buổi ngoại khóa, mẹ đã đến thăm tôi. Tôi đã rất xấu hổ. Tại sao bà ấy lại làm thế với tôi? Tôi nhìn bà với ánh mắt căm ghét rồi bỏ đi. Ngày tiếp theo khi tôi đến trường, bọn bạn đã chọc tôi: “Mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?!”.
Tôi chỉ ước bà biến mất khỏi thế giới này, thế là tôi nói với bà: “Mẹ, tại sao mẹ lại không có đủ hai mắt!? Mẹ chỉ biến con thành trò hề thôi. Sao mẹ không chết đi cho rồi?!”. Mẹ không trả lời. Tôi cảm thấy khá tệ, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì đã nói tất cả những gì mình muốn. Có lẽ tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mẹ không phạt tôi, nhưng tôi đã không nghĩ rằng tôi đã làm tổn thương cảm xúc của mẹ rất nhiều.
Đêm hôm ấy, tôi xuống nhà bếp để uống nước. Tôi thấy mẹ đang lặng lẽ khóc ở đó vì bà sợ sẽ đánh thức tôi. Tôi nhìn bà rồi quay đi. Những lời tôi nói với bà khiến con tim tôi hơi đau một chút. Cho dù là thế, tôi vẫn ghét mẹ tôi – người đang khóc bằng một mắt. Thế là tôi tự nhủ rằng mình sẽ trở thành một người thành công, vì tôi ghét người mẹ một mắt của tôi và hoàn cảnh nghèo đói này.
Thế là tôi học thật chăm chỉ. Rồi tôi rời bỏ mẹ và đến Seoul học, sau đó được trường Đại học Seoul nhận. Rồi tôi kết hôn. Tôi cũng đã mua cho mình một căn nhà. Tôi còn có con nữa chứ. Hiện tại tôi là một người đàn ông thành công và có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi thích nơi đây vì nó không gợi tôi nhớ đến mẹ.
Niềm hạnh phúc này cứ thế lớn lên, lớn không ngừng, cho đến khi một người đến thăm tôi: “Chuyện gì? Ai đấy!?”. Chính là mẹ tôi, bà vẫn chỉ có một con mắt. Tôi cảm thấy cứ như là cả bầu trời đang sập xuống. Con gái tôi chạy đi vì sợ con mắt của bà.
Tôi hỏi bà: “Bà là ai? Tôi không biết bà!” và tôi cố gắng diễn cho thật: “Sao bà lại dám đến nhà tôi rồi làm con gái tôi sợ!? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ trả lời lặng lẽ: “Ơ… xin lỗi, có lẽ tôi nhầm”. Rồi bà rời đi. Tạ ơn trời, bà không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ không quan tâm hoặc nghĩ về chuyện này nữa cho đến cuối đời. Tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Một ngày, tôi nhận được một lá thư mời tôi tham dự vào cuộc họp mặt ở trường. Tôi đã nói dối vợ tôi rằng tôi phải đi công tác. Sau cuộc họp mặt, tôi đã đến cái lán cũ kĩ ấy, nơi mà tôi từng gọi là nhà, chỉ vì tò mò. Rồi tôi thấy mẹ nằm trên nền đất lạnh giá. Nhưng tôi thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt. Trên tay bà là một mẩu giấy, đó là bức thư gửi cho tôi.
Bà viết:
“Con trai của mẹ,
Mẹ nghĩ cuộc sống của mẹ đã đủ dài rồi và mẹ sẽ không lên Seoul được nữa, nhưng liệu có phải là quá nhiều khi mẹ muốn con về thăm mẹ một lần thôi được không? Mẹ nhớ con rất nhiều. Mẹ rất mừng vì con chịu đến buổi họp mặt. Nhưng mẹ quyết định không đến trường… vì con. Mẹ xin lỗi vì chỉ có một mắt và khiến con xấu hổ vì mẹ.
Con biết không, khi con còn rất bé, con đã vô tình gặp tai nạn rồi mất đi một con mắt. Là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên cùng một mắt, thế là mẹ đã hiến cho con một mắt của mẹ. Mẹ rất tự hào khi con trai mẹ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, ở vị trí của mẹ, với cặp mắt đó mắt. Mẹ chẳng bao giờ buồn mỗi khi con tức giận với mẹ. Mẹ tự nhủ: “Đó là vì thằng bé yêu mình”. Mẹ nhớ khoảng thời gian ấy, khi con còn là một đứa trẻ và cứ loanh quanh bên cạnh mẹ.
Mẹ nhớ con rất nhiều. Mẹ yêu con. Con là cả thế giới của mẹ”.
Thế giới của tôi tan vỡ. Tôi đã ghét người chỉ sống cho tôi. Tôi đã khóc vì mẹ. Tôi đã không biết làm cách nào để bù đắp cho những hành động tồi tệ nhất mà mình đã làm với mẹ.
Ý nghĩa câu chuyện: Đừng bao giờ ghét ai đó vì họ bị khuyết tật. Không bao giờ thiếu tôn trọng cha mẹ, đừng ngó lơ và xem thường sự hy sinh của cha mẹ. Họ cho chúng ta cuộc sống, họ nuôi chúng ta còn tốt hơn cả việc chăm sóc bản thân họ. Họ chẳng bao giờ ước điều không may cho con, thậm chí trong cả những giấc mơ điên rồ nhất. Cha mẹ luôn cố gắng mở đường dẫn lối và trở thành động lực cho chúng ta. Cha mẹ hy sinh tất cả vì con của họ, bỏ qua tất cả những lỗi lầm của chúng. Không có cách nào để đền đáp những gì họ làm cho chúng ta. Tất cả những gì mà ta có thể làm là cố gắng giúp cho họ những gì họ cần, đó là thời gian, tình yêu và sự tôn trọng.
Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:
- Sống đẹp: Xây nhà
- Sống đẹp: Câu chuyện cuộc sống đầy cảm hứng của đại tá KFC Sanders
- Sống đẹp: Con mua một giờ của cha được không?
Thấy hữu ích thì LIKE và SHARE ngay nhé!