Hỏi đáp & Tư vấn sức khoẻ

Đã 3 năm cháu rất ít nói chuyện với ai

Đã 3 năm cháu rất ít nói chuyện với ai. Bởi vì bị miệt thị. Cái ngày kết thúc lớp 12 cuối cùng đã đến. Tưởng chừng mọi chuyện s tốt hơn. Nhưng khi đi học ở tp lại phát hiện ra bên ngoài thật rộng lớn ngoài mấy bài học ra cháu không biết j cả. Trí nhớ suy giảm nghiêm trọng, không tiếp thu đk j cả. Không biết nói chuyện. Gần đây còn nghe người khác n xấu mình. Vì trí nhớ không t nên còn bị lừa tiền. Cháu vẽ tranh, viết chữ đều đẹp. Khéo tay và rất chăm chỉ học chỉ vì xấu và bị nói xấu n mới ra như v. Cháu thật sự mệt m. Cháu đã cố hết s rồi. Bác giúp cháu với cháu m làm người.

Cháu cảm thấy mệt mỏi, chỉ có 1 mình, cháu phải làm sao?

Cháu... đã kể một câu chuyện khá dài về gia đình mình nhưng nó lại vô tình bị thoát ra và mất hết. Cháu rất mệt và khó chịu khi bố cứ đe dọa, để dao dưới tủ, cháu sợ bố từ bé vì từ nhỏ đã hay nhậu rồi đánh mẹ mở đài cả đêm, cháu nghĩ tâm lí cháu có vấn đề từ nhỏ đến lớn nên khi bố mẹ đánh nhau cháu rất run, cháu thấy cháu chỉ có một mình và không xử lí được, tim đập nhanh, sợ sệt. Cháu ghét bố, cháu cảm thấy quá mệt khi ở chung nhà một người coi vợ con là kẻ hầu hạ, quát mắng, sỉ nhục, đe dọa. Bữa ăn gia đình cháu chẳng có ai nói chuyện với ai và cháu cũng im lặng, ghét nói chuyện với mọi người, căng thẳng, luôn muốn thoát ra, đừng nghe những lời đó nữa. Cháu không tập trung học được, cháu phải làm sao.

Cháu có bị trầm cảm hay tâm thần không?

Thưa Bác sĩ, cháu là nữ, năm nay 15 tuổi, cháu bị ung thư bạch cầu 3 năm rồi. Cháu hay có ý nghĩ chán sống, muốn chết cho rồi, cháu thấy mình sống vừa đau vừa mệt lại làm khổ ba mẹ thôi, thà rằng lấy tiền chữa bệnh của cháu lo cho các chị. Cháu ít quan tâm tới mọi thứ xung quanh hơn, lúc trước cháu thích viết truyện, đọc sách, đi chơi, bây giờ thì chẳng muốn làm gì nữa, ghét ra ngoài, nhất là chỗ đông người. Cháu còn cáu gắt hơn nữa, dù không muốn nhưng mỗi khi có chuyện không vừa ý là tự nhiên người cháu bực tức, ngực khó chịu như có luồng hơi nghẹn bên trong vậy, phải la hét mới giảm được. Đôi khi cháu còn muốn đập đồ nữa. Lát sau bình tĩnh lại thì cháu sợ lắm, không biết tại sao mình lại làm vậy nữa, dù là trong đầu cháu biết đó là chuyện nhỏ nhưng trong người cháu cứ bị đè nén không khống chế được. Cháu có bị điên không bác.

Đau đầu, điên loạn, đạp phá, chửi bới khi tức giận

Cháu chào bác sĩ. Chồng cháu năm nay 32 tuổi. Cách đây 2 năm chồng cháu có bị tai nạn đập đầu vào đá, đầu bị rách phải khâu. Nhưng theo chồng cháu nói đã chụp chiếu và kết quả không sao. Một năm gần đây chồng cháu có triệu chứng mỗi lần tức giận, người khác không theo ý mình, hoặc bị vợ trách móc là tự dưng nổi điên nên, đập phá, chửi bới và kêu đau đầu. Xong mọi chuyện lại gần như không nhớ mình đã nói gì, quá đáng ra sao. Vậy xin bác sĩ tư vấn giúp chau. Cháu đang mang bầu, thực sự rất hoang mang và sợ hãi.

Cháu có bị trầm cảm không?

Thưa bác sĩ, cháu là nữ năm nay 16 tuổi. Bắt đầu từ khi lên cấp 3 cháu bắt đầu trở nên khép kín, không thích nói nhiều như trước và cảm thấy rất khó để làm quen và có thêm nhiều bạn bè, cháu chỉ chơi với 1 2 người trong tập thể lớp. Ở lớp thì có một vài giáo viên không ưa cháu cho lắm, cháu cảm thấy lo lắng nên thường cố gắng nghe lời và làm theo ý các giáo viên thích để họ bớt đi lực chú ý cho cháu, ở nhà thì cháu có một anh trai, và cháu cảm thấy bố mẹ cháu đối xử với anh cháu và cháu khác nhau, cháu cảm thấy mẹ cháu đối với anh cháu tốt hơn và có sự thiên vị rõ ràng, cháu rất buồn vì điều đó và thỉnh thoảng cháu có cãi nhau với mẹ. Mỗi lần như thế mẹ cháu thường không nói chuyện với cháu 2 3 tuần. Những lần như thế cháu nghĩ mẹ cháu buồn và cháu sợ mẹ không quan tâm cháu nên cháu lúc nào cũng nghĩ phải làm thế nào để mẹ cháu luôn được vui. Cháu cảm thấy đi đâu kể cả về đến nhà cháu cũng đều phải nhìn sắc mặt người khác để sống cháu cảm thấy rất áp lực và mệt mỏi hơn một năm trở lại đây thì cháu thường tự nói chuyện một mình (cả nói trong đầu và nói ngoài miệng), cháu hay tưởng tượng rằng cháu có rất nhiều bạn bè ở bên cạnh, và cháu nói chuyện với những người do chính cháu tưởng tượng ra đấy, và cháu cảm thấy chỉ có những người đấy mới thực sự yêu thương cháu và cháu thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Cháu rất hay cảm thấy buồn phiền và chán nản không lý do, cháu cảm thấy thất vọng về bản thân, thấy mình sống thật vô dụng và mờ mịt về tương lai của chính mình, trước đây cháu không bị thế ạ, trạng thái ấy gần đây xuất hiện nhiều hơn mỗi khi mà cháu ở một mình. Cháu buồn và thường hay nghĩ đến những hình ảnh cháu chết vì bị bệnh hay bị đâm chém rất dữ dội vào người, những lúc ấy mặc dù đau đớn nhưng sau khi nghĩ thì cháu cảm thấy tâm trạng khá hơn. Cháu ngại tiếp xúc với người khác, thích ở một mình, cháu bị nói là tính cách lạnh nhạt và thờ ơ, cháu không cảm thấy buồn hay thấy vui khi người khác kể chuyện, giống như không có sự chia sẻ và đồng cảm với bạn bè và cả người thân của cháu, cháu không thích người khác động chạm vào người kể cả những người khá thân và dễ trở nên cộc cằn khó chịu với người chạm vào người cháu. Cháu thường xuyên bị ngủ mơ đến ma quỷ hay những hình ảnh máu me mặc dù cháu không xem phim ảnh hay sách truyện về những thứ ấy cháu vẫn cảm thấy những biểu hiện trên của cháu là bình thường cho đến khi bạn cháu biết và bảo cháu nên xem biểu hiện của những bệnh có liên quan đến thần kinh vì cháu rất dễ bị. Cháu muốn hỏi bác sĩ có phải cháu mắc bệnh trầm cảm hay những bệnh tương tự như thế không hay vì do cháu nhạy cảm mà bị suy nghĩ nhiều ạ, cháu mong sớm nhận được câu trả lời của bác sĩ.

Bắt đầu kể từ khi tôi 16 tuổi cảm thấy bản thân không muốn tiếp xúc với ai

Chào bác sỹ. Năm nay tôi 17 tuổi, trước khi tôi 16 tuổi thì tôi rất thích đi chơi, rất ham muốn kết bạn đi chơi thật nhiều. Bắt đầu kể từ khi tôi 16 tuổi cảm thấy bản thân không muốn tiếp xúc với ai. Không thích có bạn, không thích giao tiếp, thậm chí không có hứng thú với những thú vui bên ngoài. Tôi không hề ngại giao tiếp, nhưng tôi cảm thấy không muốn nói chuyện với họ. Tôi chỉ nói chuyện với những ai tôi thích nói. Không muốn quan tâm đến chuyện người khác. Tôi chỉ thích ở nhà đọc sách và xem phim, trò chuyện với vật nuôi. Mặc dù không có chuyện gì nhưng tôi cảm thấy bản thân rất buồn, không muốn gặp ai hay nói chuyện với bất cứ ai. Ở cùng ông bà cô chú ba mẹ nhưng tôi chỉ nói chuyện với ba mẹ rất ít, đa số tôi vào phòng đọc sách và xem phim. Đôi khi tôi lại nằm im một chổ nhìn về một hướng nào đó nhưng không suy nghĩ gì cả. Tôi rất thích xem phim hành động, bạo lực, đặc biệt là tội phạm giết người, sát thủ. Tôi cảm thấy rất hứng thú với sự biến thái của họ. Tôi luôn giấu cảm xúc và những chuyện xảy ra, không muốn tâm sự với ai kể cả người thân của mình. Tôi hay bị thức giấc khi ngủ nhưng lại không ngủ được rồi lại nằm đó. Có khi rất buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ. Đôi lúc lại thích ngủ thật lâu không muốn dậy. Cảm thấy sợ sệt một thứ gì đó nhưng rất mơ hồ không rõ là thứ gì. Tôi nghĩ bản thân sau này sẽ không lấy chồng. Tôi chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh. Đã hơn 1 năm đây là lần đầu tôi tâm sự với một người. Cảm ơn bác sỹ đọc những lời tâm sự của tôi.

Tâm trạng bất ổn, hầu như không ai hiểu con cả và con cảm thấy lạc lỏng khi ở một mình

Con thường khó hầu như không muốn tiếp xúc người khác, con thường lạc lỏng khi một mình và dễ chán nản đôi khi cau có khó chịu với người thân đôi khi con chỉ muốn biến mất thế giới tới nơi yên tỉnh thui ạ, tâm trạng pùn khó chị khi về những thắc mắc trong chuyện tình cảm mà con đả trải qua mãi không hiểu, đôi con chỉ cần một lời quan gâm nhưng chắng con cả, vì con xa nhà, hcọ ờ sài gòn nổi nhớ đôi kèm theo. mong bác sỉ giúp con làm tâm trạng con bình ổn trở lại ạ, con chân thành cảm ơn bác sĩ.

Điều trị bệnh "Mất cảm xúc"

Cháu chào bác sĩ. Năm nay cháu 16t, cháu đang là học sinh. Cháu muốn hỏi bệnh cháu như sau. Cách đây gần 2 năm, cháu bị mất tập trung không kiểm soát. Khi đó cháu tìm hiểu áp dụng nhiều phương pháp nhưng đều không hiệu quả. Cháu học rất nhiều nhưng học không thể vào được bởi cháu không thể tâp trung vào bài dù cố gắng thế nào đi nữa. Khi ấy cháu rất buồn, chán nản và mệt mỏi nhưng cháu luôn khích lệ bản thân phải kiên trì, cố gắng hơn nữa. Tới lúc không thể chịu được nữa, cháu bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi và tuyệt vọng, khi ấy cháu cũng bị mất nhiều cảm xúc. Cháu không thể hình dung ra được cảm xúc khao khát khi học(mà trước đây đã có), …. Khi ấy cháu sa vào nhưng thứ không bổ ích như lướt web, xem phim,. Cả ngày, cả đêm không phải bởi cháu thích nó mà vì cháu quá mệt mỏi và chán nản, cháu càng ngày càng sợ học, cháu mất phương hướng trong cuộc sống. Cứ vậy, cháu sống như 1 cái xác không hồn gần 1 năm, cho tới khi cháu nhận được lời khuyên từ 1 người anh bên lĩnh vực phát triển bản thân. Cháu đi tới bệnh viện khám và được chẩn đoán GIAI ĐOẠN TRẦM CẢM. Cháu điều trị tới giờ đã được 1 năm, sự mất tập trung của cháu giảm đi đáng kể. Cháu cố gắng để sống tích cực, vui vẻ và thoải mái hơn nhưng cảm xúc của cháu vẫn không được lấy lại như xưa. Cháu tự buộc mình phải học tập(mặc dù không có niềm vui)để thực hiện ước mơ. Nhiều lúc cháu thấy bất lực, cháu muốn có đam mê học tập và khao khát mãnh liệt về ước mơ, cháu muốn tìm lại chính mình. Nhưng sự hình dung, tưởng tưởng, cảm xúc của cháu rất ít, nó như có 1 thứ gì đó chặn ứ lại tới nỗi bây giờ cháu không biết ước mơ của mình có phải là điều bản thân thật sự khao khát. Nhiều khi cháu cảm thấy rất bối rối và lộn xộn, không biết tương lai của mình sẽ ra sao, sống như thế nào.. Thưa bác sĩ tại sao cảm xúc của cháu ngày càng ít đi như thế ạ, bệnh trầm cảm của cháu tiến triển rất nhiều nhưng đây có phải là biểu hiện của bệnh không ạ. Liệu có phương pháp điều trị và cháu có thể lấy lại cảm xúc như ban đầu không thưa bác sĩ. Cháu mong được sự giúp đỡ sớm nhất ạ. Cháu xin chân thành cảm ơn.

Có triệu chứng bị trầm cảm, phải làm sao?

Xin chào bác sĩ, em trai của con năm nay 16 tuổi lúc nhỏ vẫn hoạt bát và năng động bình thường nhưng từ khi em ấy lên 10 thì ở lớp học bị thầy giáo đối xử khá tệ vì không đi học thêm, nghe em kể nhưng gia đình con không tin lời em và phát hiện em hay khóc một mình, vẽ hình thầy ra sau đó xé nát. Từ đó về sau em ấy không chịu tiếp xúc với người lạ nữa, cũng không chịu ra ngoài chỉ ở mãi trong nhà. Cho con hỏi em trai con liệu có bệnh gì không bác sĩ. Và có thể chữa trị tại nhà không vậy ạ.

Cách đây 2 ngày con bị sốt, trong quá trình sốt con nằm ngủ li bì, và nhức mỏi toàn thânbệnh cảm

Xin chào bác sĩ, con năm nay 17 tuổi, cách đây 2 ngày con bị sốt, trong quá trình sốt con nằm ngủ li bì, và nhức mỏi toàn thân. Con có uống thuốc, nhưng trong quá trình uống con bị đau bụng chảy, ngay cả khi đi tiểu cũng có. Uống thuốc xong thì cơn sốt cũng đỡ sơ sơ, đầu vẫn còn nóng nhưng không đến nỗi như lúc ban đầu, nhưng toàn thân cứ nhức mãi, còn bị nhức ở nữa bên đầu, có khi cơn nhức ập tới 1 lúc khiến con chịu không nổi đến mức nước mắt chảy ra luôn. Cho con hỏi con bị bệnh gì vậy bác sĩ, tại sao con đã uống thuốc mà vẫn không hết.

Cảm thấy chán nản và lo sợ khi xa nhà, có phải em bị trầm cảm?

Em là sinh viên năm 1, đang trọ học ở TPHCM. Cách đây 3 tháng, trong lần đầu về thăm nhà, em sợ phải lên TP học tiếp vì môi trường lạ lẫm. Em có cảm giác lo sợ, buồn chán mọi thứ, tưởng chừng như không bao giờ vui lên được nữa, kèm theo đó là tim đập nhanh. Em lên TP học và đi khám ở khoa tim mạch TT Hòa Hảo, phát hiện bị hở van tim 2 lá 1/4 rồi uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ. Dùng thuốc khoảng một tháng thì em thấy đỡ hơn nhiều vì phần nào cũng dần dần quen với môi trường mới, cảm giác chán nản, lo sợ cũng dần hết. Lần về thăm nhà gần đây, em bị ám ảnh bởi cảm giác như lần đầu, tiếp đó lại thấy chán nản, tuyệt vọng. Em lên mạng tìm hiểu thì thấy bệnh của em giống với trầm cảm. Có phải em bị bệnh trầm cảm không ?Thuốc đã uống: ospen, mipisul, mg B6. Em phải làm sao ạ? Em cần một lời khuyên.

Có phải tôi bị trầm cảm?

Tôi năm nay 34 tuổi, nữ giới. Hơn 1 năm trước tôi gặp phải một cú sốc rất lớn về tình cảm, hiện giờ tôi nhận thấy mình đang có những vấn đề về sức khoẻ tinh thần, biểu hiện: thường xuyên chán nản, buồn bã, dễ kích động (đã có lần tôi tìm cách tự sát). Ban đêm đôi lúc mộng mị, nói nhảm mà không biết. Tôi rất lo lắng và muốn thoát khỏi tình trạng này. Vậy rất mong bác sĩ cho tôi biết liệu tôi có phải tôi bị bệnh trầm cảm? Tôi nên làm gì bây giờ? Rất cám ơn và mong nhận được ý kiến của bác sĩ.

Trẻ 26 tháng tuổi chưa biết nói có phải tự kỉ?

Xin chào bác sỹ, xin bác sỹ trả lời giúp tôi trường hợp của con tôi có phải là tự kỉ hay không? Con trai tôi năm nay 26 tháng, cháu rất hiếu động, nói gì cháu cũng hiểu nhưng không biết nói, cháu chỉ nói bà,ông, ba, mẹ, bò, gà, cá. Cháu hay đi vòng tròn, hát nhưng không rõ hát gì. Mỗi lần cháu giận lên là ném đồ đạc có trong tay, cố tình nôn ói ra. Gia đình có bày cháu nói nhưng cháu không nhớ, cháu rất thích chơi chén bát. Như vậy có phải cháu bị bệnh tự kỉ không, mong bác sỹ trả lời giúp cho, tôi rất lo lắng. Cảm ơn bác sỹ nhiều!

Có phải em đang bị trầm cảm?

Thưa bác sĩ, em đã 24 tuổi, nữ giới. Thời gian gần đây tinh thần em sa sút, hay đau đầu, không muốn nói chuyện hay gần gũi với ai, kể cả với gia đình và người thân. Rất dễ cáu, khó ngủ, ăn uống không ngon miệng. Đặc biệt khi về đêm em hay khóc nhưng không biết tại sao, cảm thấy mọi thứ đều vô vọng, không hy vọng vào tương lai như trước kia. Em vốn dĩ rất hoạt bát vui vẻ, hay cười, em đã luôn rất tin vào tương lai vào khả năng của mình, em luôn tự thắp niềm tin cho chính mình, nhưng giờ thì ngược lại thậm chí còn muốn kết thúc cuộc sống. Đôi khi muốn làm những chuyện điên rồ. Thật sự em không hiểu mình đang trong tình trạng gì. Xin bác sĩ giúp em ạ. Em vô cùng cám ơn!

Có phải con tôi mắc bệnh tự kỷ?

Con tôi là cháu trai. Cháu sinh năm 2011, cháu rất nghịch, thích leo trèo, khi vui cháu cười rất tươi. Nhưng đến nay cháu chưa biết nói, ăn cũng được nhưng người vẫn còi. Hỏi bác sĩ cho biết có phải cháu bị mắc bệnh tự kỷ?

Liệu tôi có thể có một công việc ổn định và một gia đình hạnh phúc có được không?

Tôi năm nay 21 tuổi, là nam giới. Bị mắc bệnh tâm thần phân liệt cách đây 7 năm. Tôi đang chữa ở viện sức khỏe tâm thần, bệnh viện Bạch Mai, tôi uống thuốc đều đặn và đang học cao đẳng sư phạm. Tôi giờ đã tự nhận ra mình bị bệnh nhưng còn rất kiêu ngạo, tôi cảm thấy ai cũng phục mình và cho là mình giỏi, tôi thấy điều đó là sai nhưng không thể nào thoát khỏi ý nghĩ đó, việc tôi dành được học bổng của trường lại làm tôi càng kiêu ngạo, tôi ghét cái suy nghĩ ai cũng biết mình, tôi ghét làm người nổi tiếng mặc dù chẳng ai biết tôi. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường làm bất cứ việc gì không bị ai theo dõi, tôi muốn có một công việc để có thể tự nuôi sống bản thân và không muốn bố mẹ phải lo lắng, tôi lớn rồi và sinh lý rất bình thường nên tôi rất thích con gái, tôi ao ước có một người vợ để yêu thương, nhưng liệu có ai chấp nhận bệnh của tôi, tôi khá nóng tính tôi sợ khi có gia đình chính bản thân tôi làm người mình yêu thương nhất đau khổ. Tôi đi học cảm thấy rất tốt, không ai phát hiện tôi bị bệnh, nhà trường cũng không biết, tôi đã có thể học bình thường, giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà. Viên thuốc phân liệt giảm từ 4 viên giờ chỉ còn 1/4, nhưng tôi vẫn phải uống 3 viên trầm cảm, trước kia tôi đi lệch nửa người nhưng bác sĩ bảo tôi cứ uống thuốc và tập luyện là khỏi. Giờ tôi đã đi thẳng rồi, bác sĩ có thể cho tôi biết có nhiều người mắc bệnh giống tôi mà có cuộc sống bình thường chưa? Liệu tôi có thể có một gia đình hạnh phúc không? Tôi xin cám ơn bác sĩ

Cháu cần tư vấn về bệnh trầm cảm

Cháu chào bác! Cháu tên Diệu Linh, năm nay 25 tuổi, hiện đang công tác trong ngành dịch vụ. Cháu có đọc trên mạng và thấy mình có đầy đủ các triệu chứng của bệnh trầm cảm. Cháu thường xuyên trong tình trạng thiếu ngủ, kể cả khi ngủ 13 tiếng một ngày. Luôn luôn lo lắng, buồn chán mặc dù không hề thất tình hay thất nghiệp. Cháu luôn có cảm giác mình sống vô nghĩa và muốn tự sát. Tình trạng này cháu thường xuyên gặp phải từ khi học đại học (gần 5 năm), nhưng không kéo dài lâu. Mấy tháng gần đây do trong công ty có nhiều chuyển đổi, khiến cháu càng cảm thấy áp lực. Sinh hoạt thất thường, thường xuyên bị táo bón, ăn uống kém. Cháu cảm thấy chán nản vô cùng và quyết định nộp đơn nghỉ việc. Dự định lên chùa ở. Song cấp trên không đồng ý và khuyên cháu ở lại làm tiếp, còn được tăng lương. Hiện cháu vẫn đi làm nhưng không còn tập trung được như trước, chỉ đến cơ quan đợi hết giờ về, vô cùng mệt mỏi, dễ cáu giận. Cảm giác mình là người bất lực, vô dụng luôn khiến cháu thôi thúc tự sát. Ngại giao tiếp với mọi người. Cháu mong bác tư vấn giúp cháu liệu có phải cháu bị bệnh trầm cảm? Và có cách nào chữa trị không ạ? Có cần uống thuốc hay đi viện không ạ? Hiện cháu đang sống và công tác tại thành phố Cẩm Phả - Quảng Ninh, bác có thể tư vấn giúp cháu nên đến cơ sở nào để được khám và điều trị? Cháu xin chân thành cảm ơn ạ!

Có phải tôi đang bị trầm cảm?

Chào bác sĩ. Cho tôi hỏi bệnh trầm cảm là có những biển hiện như thế nào vậy? Tôi thường ngủ nhiều và cảm thấy mệt mỏi, đôi khi tôi cảm thấy rất chán nản có ý định tự tử và hay mặc cảm với mọi người xung quanh. Tôi bị vậy tới giờ là 2 tháng rồi người lúc nào củng thấy bồn chồn hay nóng tính. Những triệu chứng đó có phải là bệnh không ạ? Cảm ơn bác sĩ!

Tìm bác sĩ tâm lý trị liệu rối loạn nhân cách

Xin cho biết địa chỉ của bác sĩ trị liệu rối loạn nhân cách có uy tín tại Hà Nội. Xin chân thành cám ơn!

Sốt rét biến chứng có gây rối loạn nhân cách?

Người thân của tôi năm nay 28 tuổi, sau một cơn sốt rét kéo dài, sau đó vì công việc, đã phải tiếp tục công việc, một thời gian sau thì bị bệnh ảo tưởng, cách 4 năm sau bệnh lại tái phát. Xin hỏi bác sĩ có phải đó là do biến chứng của bệnh sốt rét không? Cám ơn Bác sĩ